THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 172

Mộng Bình Sơn

Thuyền về bến Ngự

Chương 10

(Đoạn kết của phần thứ nhất)
Nỗi buồn xa cách Huyền Viêm xâm chiếm cả tâm hồn Phương Thảo.
Tuy nhiên, mười ngày sau, Phương Thảo gặp lại Bích Huyền. Xa cách lâu
ngày, nay thấy Bích Huyền như đem đến cho nàng một cành hoa trong nắng
hạ.
Phương Thảo hỏi:
- Lâu nay không thấy Bích Huyền, mình tưởng đã theo một cậu nhân tình
nào đi khỏi xứ Huế rồi chứ.
Bích Huyền nói đùa:
- Phương Thảo đâu còn thì giờ như lúc thuyền còn tới lui Bến Ngự. Mình
nghe Phương Thảo khắng khít với Huyền Viêm, chàng sinh viên đi làm
cách mạng..
Phương Thảo ngắt lời:
- Thôi thôi, mình đâu phải là một nhà chính trị.
Bích Huyền nhìn mặt Phương Thảo thấy nét mặt u buồn còn hằn sâu trong
khóe mắt. Nàng hỏi:
- Việc gì có vẻ buồn khổ vậy?
- Mình đang khổ tâm vì bỗng nhiên Huyền Viêm mất tích.
Rồi Phương Thảo toan kể lại câu chuyện vừa qua cho Bích IIuyền nghe.
Bích Huyền xua tay:
- Thôi thôi, mình biết cả rồi. Biết cả việc mất tích của chàng sinh viên đó
nữa.
Phương Thảo kinh ngạc:
- Sao? Bích Huyền biết cả việc Huyền Viêm mất tích?
- Đúng vậy! anh ta được tổ chức cách mạng đưa đi chữa bệnh ở một nơi
xa…
Phương Thảo hét to:
- Tại sao anh ta không nói cho mình biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.