Viên thư ký - con người thanh nhã nhất nước Mỹ - nằm sấp mặt, những
ngón tay cứng đờ bám vào thảm: hắn chết ngay tức khắc, không kịp kêu
một tiếng. Garin vừa cắn cắn đôi môi run rẩy vừa từ từ đút vào túi khẩu
súng lục phát tia. Rồi y bước đến cánh cửa thép thấp lè tè. Y quay trên
chiếc đĩa đồng một tập hợp con số mà chỉ riêng y biết - cửa lập tức mở
toang. Y vào trong căn phòng kín mít, không có cửa sổ, xây bằng bê tông
cốt sắt.
Đấy là một loại tủ sắt riêng của nhà độc tài. Nhưng ở đấy không có vàng,
cũng không có giấy tờ gì hết mà có một thứ quí giá hơn nhiều đối với
Garin: một kẻ thứ ba giống hệt y, được y đem theo từ Châu Âu, lúc đầu bí
mật giấu ở đảo Vàng rồi ở đây, trong căn phòng bí mật này của lâu đài. Kẻ
thứ ba giống hệt y này là nam tước Coócphơ, một dân lưu vong người Nga
đã bán mình để lấy một món tiền lớn.
- Vậy là rốt cuộc ông đã đến, - nam tước Coócphơ thốt lên và lười nhác
quay về phía Garin. - Quỷ tha ma bắt ông đi, ông biến đâu vậy?... Ông còn
định giam hãm tôi trong cái nhà mồ này bao lâu nữa? Thà tôi chết đói ở
Pari còn hơn ...
Garin không đáp, y giật dải băng và quẳng đi bộ lễ phục cùng với mớ huân
chương, huy chương.
- Ông cởi quần áo ra.