“Nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể làm, cái gì cũng có thể nha.”
“Ta…” Giang Dạ Bạch rốt cục oà khóc, “Ta muốn ăn gì đó—— ăn
thật nhiều thật nhiều—— ô ô ô ô…”
Bái gà Đức Châu, phế phiến Thiên Phủ, vịt hoa quế Ứng Thiên, cầy
hương Huy Châu, các món canh Tây Hồ… Nhất nhất đều hiện ra trước
mặt, rực rỡ muôn màu.
Giang Dạ Bạch cắn một miếng chân vịt, ăn một miếng mộc nhĩ, uống
một ngụm canh, nước mắt lộp bộp một chút, nhỏ giọt vào trong chén canh.
Cảnh Nguyên ôn nhu nói: “Ngươi còn muốn gì nữa không?”
“Cát thủ toan thịt, hương sườn bảo tháp, thịt đông, báo ly quái… Đúng
rồi, lại một bình Lư Sơn mây mù, mà thôi, quên đi, không cần trà, cho ta
một bình Nữ Nhi Hồng đi.” (mấy món ăn …ta bó tay )
“Ngươi biết uống rượu?”
Giang Dạ Bạch nước mắt lưng tròng ngẩng đầu: “Không biết, hiện tại
đối với ta mà nói, có khác nhau sao?”
Cảnh Nguyên trầm mặc, vút một cái biến mất, đến khi trở về, trong tay
liền có thêm bầu rượu.
Không kịp chờ hắn rót, Giang Dạ Bạch liền một phen đoạt lấy, mở
bình ra đổ thẳng vào miệng, cảm tạ cái dạ dày thần kỳ của nàng, theo lý
thuyết ngày thường không uống rượu, nàng hẳn là phải bị nghẹn nước mũi
cùng nước mắt tung bay, những giờ phút này lại giống như đổ nước lã,
không hề có chỗ nào không khoẻ.
Cũng là, ngay cả ăn thằn lằn rõ ràng cũng cảm thấy ngon, như thế cồn
có là cái gì.