“Vậy… Tin tốt thì sao?”
Trong mắt Cảnh Nguyên tràn đầy ý cười, “Tin tức tốt chính là ——
tam đại trưởng lão trước mắt đều đang bế quan, trong lúc nhất thời không
truy cứu đến trên đầu ngươi. Mà chờ cuối tháng khi bọn họ xuất quan,
ngươi cũng sẽ bị chọn lựa trở thành người cứu thế để ngăn thiên nhãn, bọn
họ làm sao dám xử trí ngươi?”
A a a a a a a! ! ! !
Giang Dạ Bạch lăn lông lốc một cái đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi
về hướng xuống núi.
Cảnh Nguyên hiếu kỳ nói: “Tiểu sư muội, ngươi đi đâu?”
Giang Dạ Bạch nghẹn ngào: “Trước khi chết, ta muốn về nhà cùng cha
mẹ cáo biệt…”
Cảnh Nguyên có chút run rẩy.
“Vốn trông cậy vào lên núi tu chân trở về có thể trở nên nổi bật làm
cho mẫu thân nở mày nở mặt, không nghĩ tới không đến một tháng sẽ chết
đẹp, ngay cả công ơn dưỡng dục cũng không thể hồi báo, may mắn hiện tại
bộ dáng của ta khôi phục , ít nhất có thể trở về chạm mặt, nói một tiếng bảo
trọng…” Giang Dạ Bạch uổng công vài bước, bỗng nghĩ tới một chuyện,
quay lại kéo lấy vạt áo bào của Cảnh Nguyên: “Sư huynh sư huynh, xem ta
có công giúp ngươi thu phục thanh kiếm mới, ngươi dẫn ta về nhà một
chuyến đi, được không?”
Nàng thật sự là hồ đồ, muốn tự mình đi xuống núi thì đi tới khi nào, ở
thời khắc mấu chốt này, vẫn phải lợi dụng phi kiếm a.
Biểu tình trên mặt Cảnh Nguyên rất kỳ quái.