Chu trưởng lão cũng sửa vẻ lỗ mãng, trở nên ngưng trọng: “Tiểu Dạ
Dạ, rủa ấn này sao mà có?”
Giang Dạ Bạch nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lại như trước không
đáp lời.
Nhị trưởng lão nói: “Tam sư đệ đừng hỏi, đây là ấn ký im lặng của ma
tộc, trúng rủa, không thể tiết lộ bí mật, nếu không lập tức sẽ chết.”
“Vì sao lại trúng rủa này? Ngôn Sư Thải không phải bị chúng ta tiêu
diệt sao? Chẳng lẽ…” Mí mắt Chu trưởng lão bắt đầu chớp động.
Cảnh Nguyên rất đúng lúc bổ sung một câu: “Có lẽ chính là không có
Ngôn Sư Thải, vẫn còn Vụ Tiên chân nhân.”
Kỳ thật loại tình huống này bọn họ đã sớm dự liệu đến, chính là nay
trở thành sự thật, sắc mặt ba vị trưởng lão vẫn là thật không tốt.
“Là hắn lại tới tìm ngươi sao?” Sau khi Chu trưởng lão hỏi vấn đề này,
vội vàng lại nói, “Ngươi chỉ cần gật đầu, hoặc lắc đầu là có thể. Có thể nói
thì nói, không thể nói cũng không miễn cưỡng.”
Giang Dạ Bạch nhìn về phía Cảnh Nguyên, Cảnh Nguyên hơi hơi
chuyển động hạ ánh mắt. Vì thế nàng do dự, lắc lắc đầu.
“Không phải Nhất Cửu?” Chu trưởng lão ngạc nhiên nói, “Đó là ai?
Chẳng lẽ còn có cái ma tộc thứ hai?”
Giang Dạ Bạch đột nhiên từ trong lòng lấy ra vật gì đó, ném tới trên
tay hắn.
Chu trưởng lão tập trung nhìn vào, là hạt giống. Kinh nghiệm phong
phú như hắn, tự nhiên liếc mắt một cái nhìn ra đó là hạt giống Phật chê