Hắn đang cầm ngọn lửa, như là đang cầm giữ người trong lòng, thật
cẩn thận đem nó đến trên trán Giang Dạ Bạch, trong hôn mê Giang Dạ
Bạch nhất thời nổi lên một trận rùng mình.
Như Ý lão quân cười nói: ” Lửa Như Ý này của ta mọi thứ đều tốt, chỉ
là có chút tàn nhẫn. Đợi cho vị này… à, khi ma nữ toàn thân đều biến thành
màu lam, gân mạch trong cơ thể nàng tương đương toàn bộ đốt thành nước,
dung nhập máu, vĩnh viễn không thể chữa trị. Toàn bộ quá trình sẽ có vẻ
khủng bố, có bẩn ánh mắt mọi người, lão hủ đắc tội .”
Lửa lam ở trên trán Giang Dạ Bạch nhảy vài cái, quả nhiên như lời lão
quân nói, làn da Giang Dạ Bạch giống bị một cái bàn chải lớn chấm thuốc
màu lam quét qua, chậm rãi từ nhạt biến đậm, mà ở dưới màu lam đó, nhan
sắc cũng là nhìn thấy màu đỏ tươi ghê người của mạch máu, nhìn qua cực
kì dọa người.
Giang Dạ Bạch hôn mê phát ra rên rỉ thống khổ, môi của nàng run run,
mấp máy vài từ: “Mẹ… Mẫu thân…”
Như Ý lão quân lắc đầu thở dài: “Khó được ma vật cũng có thân tình,
đáng tiếc a, ma chính là ma, cho dù chụp vào thể xác một người, nhưng
một lòng vẫn là ma tâm dơ bẩn không chịu nổi!”
“Mẹ… Mẫu thân…” Giang Dạ Bạch bỗng nhiên tê thanh kêu lên, thân
thể cũng kịch liệt vặn vẹo. Như Ý lão quân bất vi sở động, cưỡng chế nàng,
đem lửa lam tiếp tục cuồn cuộn không ngừng mà thiêu vào trong cơ thể
nàng.
Cách xa đó ba bước, Cảnh Nguyên yên lặng nhìn chăm chú vào hết
thảy diễn biến, ánh mắt sâu kín, nhìn không ra cảm xúc gì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sau khi xem chương này, các ngươi
khẳng định sẽ rất hận Cảnh Nguyên đi?