Giang Dạ Bạch cùng nhau nhảy vào đó, hắn lại đứng ở không trung, cái tay
kia thuận thế vung lên, ngay tại nguyên bản chỗ hổng bành trướng, xả lớn
hơn nữa.
Hắn đang làm cái gì?
Mọi người không dám tin, lại mỗi người nhìn thấy rõ ràng ——
Chu Đồ gia tốc mở thiên nhãn? ? ? ? ! ! !
“Mau ngăn cản hắn!” So với thiên nhãn không thể khống chế, tất
nhiên là người thì thật sự dễ đối phó hơn, bởi vậy, có nhiều người nghĩ thế
cũng vội vàng phi kiếm xông lên phía trước.
Đối mặt đám đông hướng về phía hắn, khóe môi Chu Đồ nhếch lên
nhẹ nhàng cười, cái gì cũng chưa nói, chỉ là hơi hơi lui một bước nhỏ ——
Từ thiên nhãn phía sau hắn, bóng ma dũng mãnh tiến ra lập tức nhấn
chìm tất cả.
Đám đông nhập vào bóng ma, tựa như vài giọt nước rơi vào hắc trì[1],
nháy mắt bị cắn nuốt.
Người đi sau vừa thấy không thích hợp, vội vàng thu tay lại, nhưng
còn chưa kịp lui về, bóng ma mãnh liệt tới, bọn họ cũng bị nuốt hết toàn bộ.
“Mau lui lại mau lui lại!” Có người thét chói tai, có người đơ ra, có
người thoát đi…
Toàn bộ đỉnh núi Vân Mông, một mảnh hỗn loạn.
Mà bầu trời tối như mực theo thiên nhãn mở ra, cũng trở nên càng
ngày càng dầy, theo góc độ nào đó mà nói là cách mặt đất càng ngày càng
gần, cứ như vậy đè ép xuống khắp nơi.