TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 396

Trong lúc nàng dại ra, Cảnh Nguyên lại ôm chặt lấy nàng, như là ôm

trân bảo đã mất đi mà tìm lại được, cả người đều phát run: “Dạ Bạch… Ta,
ta… Ta rốt cục, cứu sống nàng.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nga nga nga nga, ta lập tức viết ra

một đoạn kiều diễm ~~ cũng là ước nguyện ban đầu ta viết văn này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.