TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 404

Chân thật mà kiên định còn sống như thế.

Hai hàng nước mắt, từ trong ánh mắt còn sâu thẳm hơn mặc ngọc,

sáng ngời hơn thủy tinh, cứ thế chảy xuống.

Cảnh Nguyên bỗng nhiên ôm lấy Giang Dạ Bạch, như là đem áp lực

cả đời của tình cảm thật sâu đậm bạo phát ra.”Cho nên, ta không hề đọc
sách, lên Thục Sơn; cho nên, ta bỏ qua thời gian chung sống với nàng; cho
nên, sau khi nàng cũng lên núi, đối với nàng làm như không thấy, không
dám nhận thức…”

Đó là một đoạn thời gian giãy dụa thống khổ như thế nào.

Bao nhiêu lần, có bao nhiêu lần muốn liều lĩnh tiến lên, ôm lấy nữ tử

không biết mình, thậm chí còn cáu giận mình này, mà nói: “Dạ Bạch, Dạ
Bạch, nàng còn sống!”

Có bao nhiêu lần trơ mắt nhìn nàng chịu khổ, hận không thể thay nàng

nhận hết;

Có bao nhiêu lần trái lương tâm nói dối, cố ý xa cách, ngay cả ba chữ

“Tiểu sư muội”, đều chỉ dám nhẹ nhàng bâng quơ gọi, sợ gọi lớn, sẽ phát
hiện chỉ là một giấc mộng. Mộng tỉnh lại, thê tử của hắn vẫn là chết ở trong
lòng hắn, đầm đìa máu tươi;

Khi trúng độc hoa Phật chê cười, hết sức ý loạn tình mê, gọi nàng một

câu “Muội muội “, mà cảm giác như thời gian nghịch chuyển, hết thảy một
lần nữa lại tới, một đời này Giang Dạ Bạch cũng không biết, từng, hắn gọi
nàng “muội muội” vô số lần…

Năm năm .

Năm năm .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.