“Hà hà.”
“Ngươi có thể nào đừng ‘hà hà’ nữa không hả?”
“O(∩_∩)O~”
“…” Đối mặt với ngôn ngữ của ngàn năm sau, Giang Dạ Bạch đầu
hàng rồi. Việc nhỏ không nhịn tất hỏng việc lớn, giờ phút này thể xác và
tinh thần mình đang nằm trong tay người ta, chỉ có một chữ — nhịn.
Nàng quyết định không để ý chuyện của người khác nữa, quay lại suy
nghĩ cho bản thân. Mục tiêu vừa thay đổi, lập tức hoảng hốt.
“Tay, tay tay, tay ta…” Nàng trừng mắt nhìn đôi tay mình đang giơ ra
giữa không trung.
Trước đó Quỳnh Hoa làm phép làm cho nguyên thần của nàng quay về
vị trí cũ, khi nàng mở mắt và đứng dậy đều hành động rất thoải mái, vì thế
nàng đương nhiên cho rằng bản thân đã hồi phục rồi. Nhưng mà lúc này
bình tĩnh nhìn lại, mới phát hiện, thân người vẫn đen thui như cũ.
Giang Dạ Bạch không dám tin mà sờ sờ tay mình, lại sờ sờ mặt mình,
quay người tìm gương soi, lại phát hiện trong phòng chẳng có vật gì có thể
dùng để soi bóng cả.
Nhất Cửu thấy nàng rối lên, liền thổi ra một ngụm sương khí. Sương
trắng bay ra khỏi cơ thể, tích tụ giữa không trung, biến thành một mặt
gương.
Giang Dạ Bạch ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, cảm thấy
tuyệt vọng tận đáy lòng.
Da tóc thân thể là của cha mẹ. Mẹ ơi, cha ơi, con xin lỗi cha mẹ…