Trong lòng Giang Dạ Bạch tức khắc nghĩ đến “Không phải đồng loại”
vạch rõ ranh giới, ở mặt ngoài cười tiếp đón một tiếng, đi xem người kế
tiếp.
Người kế tiếp không đi ra bên ngoài mà tựa bên cạnh cửa dáng vẻ
mềm mại không xương. Gió nhẹ phơ phất, tóc dài của nàng phiêu phiêu
đãng đãng, nhìn qua quả nhiên là phong tình vạn chủng, mị thái thiên
thành.
Giang Dạ Bạch thầm than, các trưởng lão cư nhiên dám để cho nam đệ
tử cùng hồ ly tinh này ở một chỗ cùng nhau, cũng không sợ gặp chuyện
không may.
Hồ ly tinh này không cần nhắc, tự nhiên chính là Hoa Âm Túy.
Hoa Âm Túy mím môi cười nói: “Giang tỷ tỷ mấy ngày không thấy,
nhưng thật ra tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.”
Bạch Liên oa một tiếng: “Nàng đen thành như vậy ngươi nhìn ra được
có tinh thần hay không tinh thần?”
Hoa Âm Túy khinh thường liếc nàng một cái, “Người như ngươi tất
nhiên là nhìn không ra.” Chuyển hướng Giang Dạ Bạch lại cười, “Xem ra
Cảnh Nguyên sư huynh thật sự chiếu cố ngươi tốt lắm đây.” Ngôn từ rất
nhiều ám muội, còn có chút toan tính.
Giang Dạ Bạch lười cùng nàng tranh luận, quay đầu chung quanh,
ngạc nhiên nói: “Ngôn Sư Thải đâu?”
“Nàng đã chết.”
“Cái gì?” Việc này khiến Giang Dạ Bạch hoàn toàn kinh ngạc.