TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 92

huynh chính là chỗ dựa duy nhất của chúng ta. Van cầu sư huynh mau cứu
nàng!” Nói xong, lập tức uốn gối, quỳ xuống.

Giang Dạ Bạch mở to hai mắt, rung động khôn xiết.

Cho tới nay, đối với Bạch Liên, đánh giá của nàng chính là “Ý nghĩ

đơn giản, tâm tư ngay thẳng”, hơn nữa đối với người này thường hay nhiều
lần có hành vi đâm chọc, ít nhiều có chút hèn mọn . Nhưng mà giờ này
khắc này, thấy nàng vì một đồng môn kỳ thật cũng không có nhiều quan hệ
thân thiết mà quỳ xuống cầu xin, trong lòng nhất thời giống như bị vật nặng
rớt trúng, trở nên nặng nề.

Ta có thể vì một mối sơ giao mà làm được đến mức như thế này hay

không?

Giang Dạ Bạch để tay lên ngực tự hỏi, đáp án là không.

Có lẽ đúng là vì bản thân mình làm không được, bởi vậy đến khi thấy

người khác làm ra, mới có thể bị đả kích mạnh như vậy. Trong lúc nhất
thời, cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

Mà Lưu Băng thấy Bạch Liên quỳ xuống, rốt cục hoảng hốt, vội vàng

đưa tay đỡ : “Sư muội sao lại nói vậy, các ngươi đã là đệ tử Thục Sơn, tự
nhiên sẽ không đối với các ngươi ngoảnh mặt làm ngơ, mau mau đứng
lên!”

Bạch Liên liền đứng lên, nàng cũng là một người ngay thẳng, nếu đổi

là người khác, lúc này chỉ sợ còn có thể cầu nhiều thêm vài câu, muốn có
câu trả lời thuyết phục, nhưng mà nàng sẽ lập tức tin lời nói của Lưu Băng.

Lưu Băng sắc mặt ưu tư nói: ” Tình huống của Ngôn Sư muội, ta cũng

không nhìn ra được điểm kỳ quái, mà các trưởng lão lại đang bế quan, phải
đến đại hội cuối tháng mới có thể xuất quan…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.