TIẾNG RỀN CỦA NÚI - Trang 106

- Chị ấy đến bưu điện cùng với Satoco ạ.

- Nó có việc gì ở đấy đâu nhỉ? Bỏ con bé ở nhà mà đi được...

- Nào, đợi mợ một chút nghe con! - Kikuco nói với đứa bé. - Bây giờ

mình sẽ mang quần áo lại cho ông ngoại thay nhé.

- Không cần. Con cứ lo cho nó đi. - Singo bảo cô.

Kikuco ngước nhìn ông với khuôn mặt tươi cười. Giữa đôi môi của cô

hiện lên hàm răng đều sít. Cô đặt đứa bé xuống sàn để thay đồ lót cho nó.
Con bé co ngay hai chân lên và đưa tay nắm. Nó cử động chân thành thạo
hơn là tay.

Trên trời có một máy bây Mỹ bay ngang qua. Giật mình vì tiếng gầm,

đứa bé nhìn chăm chăm lên quả núi sau nhà. Không nhìn thấy chiếc máy
bay đâu, nhưng cái bóng khổng lồ của nó lướt nhanh trên sườn núi. Có thể
đứa bé cũng nhìn thấy cái bóng. Trong đôi mắt thơ ngây của nó ánh lên nỗi
ngạc nhiên làm Singo giật mình.

Nó còn chưa có khái niệm thế nào là những trận ném bom đâu.

- Hiện giờ đã có nhiều trẻ sinh ra sau chiến tranh. - Singo nói và nhìn

vào mắt đứa cháu, ánh ngạc nhiên trong đó đã tắt. - Chà, giá mà ta chụp
được ảnh đôi mắt của nó nhỉ. Mà lại có in hình chiếc máy bay trong đó.
Còn bức ảnh thứ hai sẽ là... Một đứa bé, thân thể tan nát vì bom đạn, ông
định nói như vậy.

Chút xíu nữa ông đã buột ra, song ông dừng lại kịp vì nhớ ra là hôm qua

Kikuco vừa phá thai. Thực ra thì trên trái đất có biết bao đứa trẻ giống như
ở trong bức ảnh thứ hai Kikuco tay bế cháu, tay cầm mớ tã lót đi vào nhà
tắm. Singo vào trong bếp. Liền sau đó bà Yasuco xuất hiện.

- Hôm nay ông về sớm nhỉ? - Bà ngạc nhiên thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.