Cá hồi buông mình Trôi theo dòng nước Chẳng biết đâu cái chết đang
rình.
Dường như là viết về tôi vậy!
- Không, về con đó! - Fusaco nói. - Thế còn cá hồi khi trôi ra biển như
vậy có chết hay không?
- Chết chứ, tuy rằng cũng có những con ẩn được vào những hốc sông
sâu và sống qua mùa đông ở đó, người ta gọi chúng là "cá hồi lười".
- Vậy là có thể tôi thuộc loại "cá hồi lười" chăng?
- Còn con thì có lẽ không thể ở lâu được một chỗ. - Fusaco thốt ra.
Bà Yasuco nhìn con gái và bảo:
- Nhưng từ khi về đây với chúng ta, mày mập lên đấy, và sắc mặt cũng
khác hẳn.
- Có điều con đâu có thích mập.
- Về ở với cha mẹ thì cũng như là ẩn mình qua mùa đông ở một hốc
sông sâu vậy. - Suychi phụt ra.
- Tôi sẽ không ẩn lâu đâu. Chán lắm rồi! Tôi sẽ buông mình trôi ra biển.
- Fusaco đáp lại và thét lên: - Satoco! Không thấy là chỉ còn xương thôi
sao? Lật xới cái đĩa đủ rồi đấy!
- Ôi dào, nghe chuyện của ba tụi bây chỉ tổ làm hỏng cả món cá hồi thôi
chứ có được gì đâu! - Bà Yasuco nói. Trên mặt bà hiện lên một vẻ rất lạ.
Fusaco cúi mặt xuống và lại tiếp tục nói. Môi chị ta run run: