TIẾNG RỀN CỦA NÚI - Trang 72

4

Singo không yêu cầu Ikeda một điều gì, cũng như chẳng có gì để nói với

chị ta. Ông chỉ nghe chị ta nói.

Đối với Ikeda thì cuộc viếng thăm này hẳn là vô bổ. Đối với Singo thì lẽ

ra nó sẽ bổ ích hơn nếu ông không rơi vào cảnh thất thế của kẻ phải cầu
xin. Tuy vậy, chị ta cũng đã kể cho ông biết nhiều chuyện. Có lẽ là để thanh
minh cho Kinu, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ vì thế.

Singo nghĩ rằng đúng ra ông phải biết ơn cả Ikeda lẫn Ayco.

Dường như lòng kiêu hãnh của ông đã bị tổn thương rất lớn.

Ông về đến nhà lúc mười một giờ tối. Suychi vẫn còn chưa thấy đâu,

Fusaco đang cho con bú.

Sau khi hỏi han Fusaco về mấy đứa cháu, Singo nói khẽ với bà Yasuco:

- Có lẽ phải cho vợ chồng Suychi ra ở riêng.

- Cũng được... Nhất là nếu Fusaco ở lại đây với chúng ta.

- Con sẽ đi thôi, mẹ ạ, nếu là vì con. - Fusaco tiến lại nói. - Con sẽ đi

thuê nhà. Có phải con phải làm việc đó chăng?

- Câu chuyện của chúng ta không liên quan gì đến mày. - Singo gầm lên.

- Liên quan chứ sao lại không? Liên quan nhiều là khác. Khi Aikhara

bảo thẳng vào mặt con rằng sở dĩ con như vậy là bởi vì cha không thương
yêu con thì con đã uất suýt chết. Đó là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời con.

- Thôi, bình tĩnh lại đi! - Singo nói. - Cô đã ba mươi tuổi rồi, không còn

bé bỏng gì nữa đâu mà làm những trò hờn dỗi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.