TIẾNG SẤM DƯƠNG CHÂU - Trang 42

Vũ Thiên Lý

Tiếng Sấm Dương Châu

Chương 4

Sáng ngày hôm sau Khải Hùng thấy mình tỉnh hẳn nhờ hoàn thuốc giải cảm
linh diệu lạ thường. Nhớ lại sự việc trong đêm vừa qua nó tưởng như vừa
trải qua một giấc chiêm bao. Nó muốn cáo từ các vị ân nhân để lên đường
nhưng nhìn chung quanh không thấy ai cả.

Nó nhận thấy những người mà nó vừa gặp tuy diện mạo hung dữ, ăn nói
cộc cằn nhưng bản tâm rất quảng đại. Còn bọn sai nha và tên hiệu úy ăn
mặc sang trọng, tướng mạo phốp pháp lại là một lũ gian ác chỉ chực hãm
hại những người vô tội. Khải Hùng suy nghiệm và trí não đơn giản của nó
bắt đầu nhận thấy cái bề ngoài có thể nhiều khi trái ngược hoàn toàn với cái
bề trong và đó cũng là một dịp để nó tìm hiểu sau nầy trên đời.

Nhờ được ăn uống no đủ nên Khải Hùng chèo rất nhanh và mấy ngày sau,
xa xa Khải Hùng nhìn thấy ghe thuyền lố nhố chen chúc ở một bến sông
thấp thoáng có nhiều nóc nhà ẩn hiện. Khải Hùng ẵm Tiểu Thanh đưa cao
lên khỏi đầu mình cho nó nhìn phía trước, rồi bảo :

- Hãy cười đi bé Thanh ơi ! Chúng ta đã đến nơi rồi.
Bé Thanh vẫy tay và nhoẻn miệng cười. Khải Hùng cảm thấy nôn nao một
niềm vui, nhưng liền sau đó tự nhiên trong lòng cảm thấy buồn bã y như
bắt đầu từ đây Khải Hùng mới thật xa lìa cảnh cũ, quê xưa, không có
phương gì về lại để mà thăm viếng những kẻ quen thân, nhất là cụ già
Thiên Hộ. Tự nhiên Khải Hùng chèo chầm chậm lại như muốn kéo dài cái
cảnh lênh đênh trên một dòng sông đã thành quen thuộc.
Nó cúi xuống khỏi be thuyền uống một ngụm nước giữa dòng và tưởng như
từ nơi Dương Châu xa khơi, cách trên hai mươi mấy ngày thuyền chạy, vẫn
trôi đến đây làn nước quen thuộc ngọt ngào ý vị quê hương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.