TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 127

“Tôi giúp gì được cho các bạn?”
“Chúng tôi muốn nói chuyện với một trong những người sống ở đây;

Mary Andrews.”

Cath đưa tay lên ôm cổ họng. “Hai vị là người thân à?”
‘Thanh tra’, Bryant trả lời. Anh tiếp tục nói chuyện nhưng phản ứng của

người phụ nữ khiến bụng Kim thấy khó chịu. Họ đã đến quá muộn.

“Tôi rất tiếc, nhưng Mary Andrews đã chết cách đây mười ngày rồi.”
Trước khi tất cả chuyện này bắt đầu, Kim nghĩ - hoặc có lẽ nó đã bắt đầu

tất cả.

“Cảm ơn cô,” Bryant nói. “Chúng tôi sẽ liên hệ bên giám định pháp y.”
“Để làm gì?” Cath hỏi.
“Liên quan đến cái chết của bà ấy,” Bryant giải thích nhưng Kim đã quay

đi. Cô đẩy cửa nhưng nó đã bị khóa.

“Chẳng có cuộc khám nghiệm tử thi nào được tiến hành với Mary

Andrews cả. Bà ấy bị bệnh nan y: ung thư tuyến tụy, nên hầu như không có
bất ngờ lớn khi bà ấy qua đời. Không có lí do gì để bắt gia đình bà ấy phải
chịu quá trình đó nên bà ấy đã được giải thoát tới chỗ của Hickton.”

Kim không cần phải hỏi. Mọi người đều biết những người quản lí tang lễ

ở Cradley Heath. Họ đã chôn cất người dân địa phương kể từ năm 1909.

“Ngày hôm đó có ai đến gặp Mary Andrews không?”
“Ở cơ sở này của chúng tôi có năm mươi sáu nhân khẩu, hãy thông cảm

cho tôi nếu tôi không thể nhớ hết được.”

Kim nghe có thái độ chống đối trong đó và lờ đi.
“Cô có phiền nếu chúng tôi kiểm tra sổ ghi tên khách ra vào?”
Cath suy nghĩ một thoáng và sau đó gật đầu. Cô nhấn một nút màu xanh

lá cây mở cửa ra vào và Kim lùi lại vào tiền sảnh.

Kim bắt đầu lật lại các trang trong khi Bryant giơ chân giữ cho cửa mở.
“Thưa anh, anh phải để cho cửa đóng lại nếu không sẽ có còi báo động.”
Bị mắng, Bryant bước trở lại vào tiền sảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.