TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 211

“Cô sẽ thứ lỗi cho tôi nếu tôi không chọn lãng phí thời gian vào việc đó.”

Ông ngồi ngả lưng ra và chuyển quả bóng sang tay trái. Chết tiệt, cô vẫn
chưa thoát khỏi rắc rối.

“Tôi có một nghĩa vụ, một bổn phận phải chăm sóc, vậy mà cô khiến tôi

không thể thực hiện được. Cô phải được hỗ trợ và tư vấn.”

Kim trợn tròn mắt. “Khi tôi cần người nói cho tôi biết tôi nên cảm thấy

thế nào, chắc chắn tôi sẽ cho ngài biết.”

“Việc cô không cảm thấy gì cũng có thể là vấn đề đấy, Stone.”
“Với tôi nó không phải là một vấn đề, thưa ngài.”
Ông cúi người về phía trước, đôi mắt xoáy sâu vào cô. “Không phải ngay

lúc này nhưng cuối cùng tất cả những thứ tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến cô và
khả năng hành động của cô.”

Kim nghi ngờ điều đó. Đó là cách cô luôn giải quyết mọi thứ. Những

điều tệ hại được đóng kín vào thùng và niêm phong chặt. Mấu chốt ở chỗ
cô không bao giờ mở các hộp đó ra và câu hỏi duy nhất của cô là tại sao
nhiều người lại không làm như thế.

Câu ngạn ngữ cổ nói rằng thời gian chữa lành tất cả mọi thứ. Và cô đã

nắm vững nghệ thuật điều khiển thời gian. Thực tế cô đã không thể cứu
mạng Arthur Connop mới bảy giờ trước, nhưng những việc mà cô nhồi
nhét vào khoảng thời gian từ lúc đó tới giờ khiến trí nhớ cô có cảm giác nó
thật xa xăm. Trong tâm trí cô, việc này cứ như là xảy ra từ tận tuần trước.
Vì thế, với cô nó thuộc về quá khứ sâu hơn là Woody nghĩ.

“Thưa ngài, cảm ơn ngài đã quan tâm nhưng tôi thực sự ổn. Tôi đã chấp

nhận sự thực là mình không thể cứu được tất cả mọi người và tôi không tự
trách mình khi người ta chết.”

Woody giơ tay lên. “Đủ rồi Stone. Tôi đã quyết định rồi. Xong vụ này cô

sẽ phải tìm tư vấn hoặc không thì sẽ bị tạm đình chỉ.”

“Nhưng…”
Ông lắc đầu. “Nếu không, cái xấu bên trong sẽ hủy hoại cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.