Vì vậy hãy cố gắng một phen.
Đinh San rơi nước mắt cho biết Phàn Lê Huê đòi phải có thánh chỉ nhưng
Từ Lương gạt đi, nói:
- Đó là do Phàn tiểu thư quá tức giận hiền đệ nên làm khó vậy thôi. Nay
hiền đệ bảy bước một lạy thì sẽ hồi tâm, còi đòi thánh chỉ làm chi nữa.
Đinh San bất đắc dĩ phải nghe theo, đeo một cái túi mây sau lưng có để sẵn
nhang đèn, cứ bảy bước giở xuống bái vọng một lạy, trăm bề khổ sở mới
tới được Hàn Giang quan. Khi đến nơi, đầu gối của Đinh San đã sưng ù lên
đỏ lòm, tay chân bủn rủn, chẳng còn chút khí lực nào. Đinh San chợ nhìn
thấy viên môn treo cờ tang thì hết sức kinh nghi, hỏi ngay quân giữ cửa.
Bọn này cho biết Oai Ninh hàu chẳng biết vì sao lâm bạo bệnh, đã chết ba
ngày nay rồi.
Đinh San nghe vậy thất kinh hồn vía, ngã ra bất tỉnh hồi lâu. Khi tỉnh dậy,
Đinh San ngước mặt lên trời than dài rồi xin vào bái lạy linh cửu để tỏ tấm
lòng trước khi trở về triều chịu chết. Phàn phu nhân ở trong nhà nghe tiếng
Đinh San khóc rống thì liền chạy ra, chỉ mặt Đinh San mắng lớn:
- Súc sinh! Ngươi vong ân bội nghĩa làm cho con ta tức đến sinh bệnh mà
chết, nay còn dám vác mặt tới đây khóc lóc giả nhân giả nghĩa nữa sao.
Nói xong, Phàn phu nhân truyền nữ binh cầm roi ra đánh. Đinh San sợ quá
đành phải chạy ra ngoài, liều mạng trở về Bạch Hổ quan. Lúc ấy Phàn Lê
Huê mới giở nắp quan tài bước ra, nói với mẹ:
- Con giả chết để dọa hắn một phen, chẳng ngờ hắn sợ quá bỏ về triều. Nếu
không tâu trước e rằng mắc tội khi quân.
Phàn phu nhân khen phải, hối Phàn Lê Huê viết tấu biểu rồi sai người hỏa
tốc mang về Bạch Hô quổn. Cao tông xem biểu xong cả cười, cùng với
Trình Giảo Kim bàn việc đối xử với Đinh San. Vì thế khi Đinh San vào
triều lạy khóc kể đầu đuôi thì Cao tông giả vờ nổi giận, mắng:
- Ngươi thật là gian xảo. Lần trước đòi phải có thánh chỉ, lần này lại nói
Oai Ninh hầu chết rồi thì không thể tin được.
Nói xong, Cao tông truyền mang Đinh San ra chém đầu. Trình Giảo Kim
liền bước ra bảo tấu lần nữa, tâu:
Có lẽ Phàn tiểu thư chưa hết cơn tức giận nên mới bày ra vậy. Bây giờ bắt