không cần biết ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ có bệnh trạng như thế nào, hắn chỉ
cần xác định độc này có thể giết người hay không!”
Nói tới đây, nàng đột nhiên có cảm giác nhìn thấy mặt trời, “Cho nên
chúng ta chỉ cần tìm hiểu xem ai là kẻ hận Cổ Quỳnh lại biết phương pháp
chế độc?”
“Như vậy ngươi cho rằng ai vừa hận Cổ Quỳnh lại biết phương pháp
chế độc đây?”
Đỗ Phi Phi giật mình, “Tinh Tinh?” Lúc trước đúng là nàng có thốt lên
nói rằng Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo sẽ sinh ra kịch độc.
“Có điều nàng cũng không hận Cổ Quỳnh…… đúng không?” Đỗ Phi
Phi không khỏi do dự. Dù sao Đường Tinh Tinh từng chính miệng nói ra
trong Đường Môn, khi Cổ Quỳnh chết, người thật sự thương tâm chỉ có
một mình Đường Khai Tâm, như vậy những người khác hoặc ít hoặc nhiều
đều bất mãn với Cổ Quỳnh, “Hơn nữa, không phải nàng thích Sở Việt sao?
Thế vì sao nàng lại muốn giá họa cho hắn……”
Diệp Thần mỉm cười, “Đây là điểm ngươi cần làm rõ ràng.”
“……” Nơi Sở Việt bị giam, nàng đi thăm dò, lai lịch Cổ Quỳnh, nàng
đi thăm dò, động tĩnh phía Đường Tinh Tinh, nàng cũng đi thăm dò. Đỗ Phi
Phi bất mãn hỏi, “Vậy ngươi làm cái gì?”
Diệp Thần dùng tay trái từ từ hạ quân cờ, “Chơi cờ.”
***
Vào đêm, trăng sáng như mâm, treo ở trên bầu trời đêm mênh mông.
Ánh trăng chiếu qua song cửa sổ, rắc lên sàn nhà một mảnh thanh
lãnh. Ánh sáng nhẹ nhàng hắt ngược lên, chiếu rọi từ đầu đến cuối giường.