“Ngươi lén lút vào.”
“……” Cũng coi như đúng tám chín phần mười. Đỗ Phi Phi không
phản bác.
Sở Việt thấy nàng cam chịu, lại nói: “Mặc kệ đến tột cùng ngươi vì
sao mà đến, ta đều cảm kích. Có điều, ngươi đi đi, ta thật sự là hung thủ.”
Đỗ Phi Phi nghe thấy ngữ khí của hắn kiên quyết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ
có thể lôi Đường Tinh Tinh ra, “Nhưng Tinh Tinh không cho rằng như vậy,
nàng nói ngươi vô tội.”
“Vô tội thì thế nào, chuyện này dù sao cũng cần một người gánh vác
hậu quả.”
Đỗ Phi Phi nghe được trong lời nói của hắn có hàm ý, tinh thần rung
lên, giá lạnh trên người dường như cũng thoáng tan đi một chút. “Không
thể nói như vậy. Đường Hồ Lô và ngươi tuy rằng tình như tay chân, nhưng
dù sao ngươi cũng nên suy nghĩ cho Tinh Tinh. Ngươi thay hắn gánh tội
như vậy, ngươi bảo Tinh Tinh phải làm sao?”
Hồ Lô huynh đệ, trước mắt lấy ngươi ra chống đỡ, dù sao đối tượng
Đường Tinh Tinh hoài nghi nhất cũng là ngươi.
Sở Việt giống như sững sờ một chút, không ngừng lẩm bẩm: “Là Hồ
Lô? Sao có thể? Hắn rõ ràng, ôi, không có khả năng. Ôi, chuyện này,
chuyện này thật sự là……”
Thời điểm toàn thân rét run, đầu óc dường như lại linh hoạt hơn. Đỗ
Phi Phi nghe hắn nói thầm, trong đầu lại chợt lóe: “Không phải là ngươi
cho rằng Tinh Tinh là hung thủ, cho nên mới lỗ mãng đến ngu ngốc đi nhận
tội đấy chứ?”