Con ngươi củahắn đen bóng, trong đêm tối càng có vẻ sâu thẳm. Mỗi
lần bị hắn nhìn chuyên chú, nàng đều có cảm giác xấu hổ không có chỗ nào
che thân.
“À. Ừ.” Nàng nâng chén rượu ghé đến bên môi, làm bộ nhấp một
ngụm.
Diệp Thần duỗi tay cầm một miếng thịt nướng bỏ vào miệng.
Sau đó Đỗ Phi Phi nghe thấy trong cổ họng mình lướt qua một ngụm
nước miếng thật lớn.
Diệp Thần ăn xong thịt, lại đưa tay ngón đặt đến bên môi, nhẹ nhàng
liếm một cái.
Nàng đột nhiên phát hiện ra môi hắn thật quyến rũ, căng mọng lại
không quá dầy, mặc dù dưới ánh trăng tái nhợt, nhưng vẫn mang màu anh
đào như dưới ánh sáng ban ngày, “Ách, ánh trăng hôm nay thật sự rất đẹp.”
Nàng vội vàng dời mắt đi nơi khác.
Hắn thuận miệng nói: “Có đẹp hơn bánh trung thu không?”
Đỗ Phi Phi thực chân thành nói: “Không thể so sánh.”
“Ta và ngươi đang ngồi dưới ánh trăng, ngươi vẫn còn cho rằng không
so sánh nổi?”
……
Thật là một chuyện cười lạnh người.
Đỗ Phi Phi cười gượng một tiếng.
Rốt cục Diệp Thần cũng hỏi đến chính sự, “Hôm nay thu hoạch thế
nào?”