Khóe miệng Diệp Thần kéo sang hai bên, cười mà như không cười
hỏi, “Ta đuổi theo cái gì?”
“Chính là……” Nàng đang muốn nói ra chuyện trong mơ, bỗng nhiên
nhìn thấy vẻ tính kế lóe ra từ mắt hắn, chuyện lập tức chuyển đề tài:
“Ngươi…… tìm tacó chuyện gì sao?”
Lông mày hắn hơi cong lên, càng tỏ ra vẻ khó dò.
Đỗ Phi Phi bị hắn nhìn đến nổi cả tóc gáy: “Không phải tìm ta đi dạo
chứ?” Đường Môn thật sự có thể đi dạo được sao? Hay là…… Diệp Thần
đại nhân căn bản cho rằng đang dắt chó đi dạo?
Diệp Thần từ từ nói: “Không có gì. Chỉ là Đường chưởng môn tìm
được hung thủ hạ độc, cho nên ta đến tìm ngươi cùng đi nhìn xem.”
Hung thủ hạ độc?
Sau vài canh giờ lau lau chà chà người cho Diệp Thần và một đêm ngủ
không ngon giấc, Đỗ Phi Phi rốt cục cũng nhớ được mục đích chân chính
của việc hôm qua đến tìm Diệp Thần.
Nàng nhảy dựng lên, đau lòng chỉ vào hắn mũi nói: “Ngươi dám lấy ta
thử độc?!” Để nàng làm chuyện nguy hiểm như vậy mà không nói một
tiếng, không thông báo, hắn thật sự là quá……
Đỗ Phi Phi u oán trừng mắt nhìn hắn, thanh âm run rẩy mà thống khổ,
“Tại sao ngươi có thể, tại sao ngươi có thể…… Tại sao ngươi có thể không
trả thêm một lượng bạc nào!”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Chim sẻ đang hót líu lo trên chạc cây ngoài cửa sổ bỗng nhiên khiến
người ta có cảm giác khó chịu.