Nhưng Ngự Lâm quân nhìn thấy nó lại giống như nhìn thấy xiềng xích
trong tay đầu trâu mặt ngựa.
Một đội quân phóng ngựa từ trong Ngọ môn chạy ra, sống lưng của
người người đều thẳng tắp, sắc mặt trầm tĩnh.
Ngón tay kẹp cành trúc của nam tử áo xám hơi dừng lại.
Người cầm đầu xoay người xuống ngựa, ôm quyền với nam tử áo xám
nói: “Phó thống lĩnh Tề Nghiêu của Ngự Lâm quân, kính chào Lục tiên
sinh.”
Ánh mắt của nam tử áo xám theo đảo qua bọn họ, nếp nhăn rất nhỏ
nơi khóe mắt chậm rãi giãn ra, “Năm đó, không phải các ngươi.”
Đội ngũ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu hắn muốn nói cái gì.
Tề Nghiêu bước về phía trước vài bước, thu lại khoảng cách giữa hai
người, “Kiếm Thần Diệp Thần có lời nhắn với Lục tiên sinh.”
Tầm mắt của nam tử áo xám lần trở lại trên người hắn.
Gương mặt Tề Nghiêu đột nhiên có cảm giác như bị đốt cháy.
Ngay khi hắn nghĩ đối phương sẽ không đáp, nam tử áo xám lại từ từ
mở miệng: “Kiếm Thần?”
“Đúng thế.” Tề Nghiêu thật cẩn thận đáp lời, “Từ sau khi Diệp Thần
đả bại thiên hạ đệ nhất cao thủ Nga Mi Thanh Vân thượng nhân, hắn đã
được thiên hạ công nhận là đệ nhất cao thủ.”
Nam tử áo xám vẫn lạnh nhạt: “Nói.”
Tề Nghiêu cất cao giọng nói: “Cô Tuyệt phong quần sơn tiểu, thiên hạ
trước nay vô song kiêu.”[Câu này đại ý là khẳng định thiên hạ chỉ có một