TIỂU HỒNG MẠO RƠI VÀO TAY ĐẠI SẮC LANG - Trang 715

Giống như hai người chỉ mất một cái chớp mắt, tay vừa nhấc lên, có

thể quyết định chiến cuộc.

Mà trên thực tế, từ đầu tới cuối hai người chỉ động một lần, lúc này

đây, thắng bại đã phân.

Là người chứng kiến duy nhất cuộc chiến này, Đỗ Phi Phi thật sự

không hiểu nguyên cớ.

Giống như hai danh thủ tuyệt đỉnh của hai quốc gia chơi cờ, đứng bên

cạnh là một tiểu đồng ngốc nghếch, chỉ thấy hai màu trắng đen phủ kín bàn
cờ, nhưng làm sao hiểu thế cờ thâm ảo trong đó?

Nàng chỉ nhớ rõ một chuyện, đó là tiếng thở dài cuối cùng của Thanh

Vân thượng nhân trên cuộc đời này: “Ta cho rằng ‘phá’ đã là đỉnh cao nhất
của võ học, lại không ngộ ra ‘phá có thể lập lại, phá rồi có vết thương’. Ta
bại mà cam phục.”

Trên đỉnh núi gió thổi hắt hiu.

Thêm một nấm mồ trên đỉnh Cô Tuyệt.

Mộ của Vô Tận tuy rằng khiến Phi Phi vô cùng tốn công sức đào,

nhưng cái hố này chung quy cũng không phải đào ra vô ích.

Diệp Thần cầm lấy tấm bia gỗ ghi mộ của Vô Tận, lật mặt sau lại,

nghiêm túc cẩn thận viết sáu chữ lớn: ‘Mộ của tuyệt đại đao khách’.

Người chết là ai?

Khi còn sống thế nào?

Chết là vì sao?

Cũng không thể nào biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.