Nàng lại vì hành động không lựa chọn Vinh thịt lợn lúc trước của
mình mà vô cùng đau lòng.
Sắc mặt Đường Bất Dịch thâm trầm.
Diệp Thần là truyền thuyết bất bại. Hơn nữa năm đó hắn cùng với
thiên hạ đệ nhất cao thủ Thanh Vân thượng nhân ở Nga Mi đại chiến một
trận, sau đóái mộ lẫn nhau, cuối cùngkết làm bạn tri kỉ. Nếu tùy tiện trở mặt
với hắn, chỉ sợ Nga Mi cũng không thể đứng ngoài nhìn được. Mặc dù
Thanh Vân thượng nhân đã mất đi danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ,
nhưng Nga Mi vẫn là thiên hạ đệ nhất môn phái. Một khi trở thành kẻ thù
của bọn họ, đối với Đường Môn mà nói chỉ sợ là đả kích lớn, thậm chí có
thể diễn biến thành tai ương ngập đầu! Dù sao, những người bất mãn trên
giang hồ với Đường Môn không ít, chỉ còn thiếu chuyện tập hợp nhau lại
để cùng tấn công mà thôi. Hắn tuyệt đối không thể để cho bọn họ có cớ
đánh vào Đường Môn được.
Đường Khôi Hoằng nhướng mày, nảy ra ý hay, lại cười nói: “Kỳ thật
kiếm pháp của Bất Dịch cũng không tệ, nếu Diệp đại hiệp không chê, chi
bằng dạy bảo hắn một chút đi.” Hắn lui một bước.
Đường Bất Dịch hơi ngạc nhiên, lập tức nói: “Đúng lúc ta cũng muốn
thỉnh giáo Diệp đại hiệp, thật là ý hay!”
Diệp Thần ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không, thản nhiên quay
sang nói với Đỗ Phi Phi: “Lên, chém hắn mấy đao.”
Đỗ Phi Phi u buồn nhìn hắn.
Nàng biết mà, Diệp Thần đại nhân muốn thuê căn bản không phải bảo
tiêu, mà là kẻ chạy việc cùng bia đỡ đạn.
Diệp Thần thấy nàng nửa ngày không nhúc nhích, ngữ khí không khỏi
mềm mại hơn, nhẹ giọng hỏi: “Không muốn sao?”