TIỂU THƯ, ĂN XONG XIN THANH TOÁN - Trang 111

Anh dường như lúc nào cũng chỉ có thiết kế, quanh quẩn trong những

cuộc họp báo, thật ra trong lòng anh cũng ước ao có người làm bạn, cuối
cùng hôm nay tâm nguyện cũng đã được thực hiện.

“Mạt Mạt.” Thẩm Mặc đột nhiên lên tiếng, giọng nói than mật, trầm

thấp.

“Ừ?”

“Con gái.”

“Dạ?”

“Mạt Mạt, con gái?”

“Anh rốt cuộc muốn gì?”

“Ba rốt cuộc muốn gì?”Chu Dĩ Mạt và Chu muội đồng loạt lên tiếng.

Chu Dĩ Mạt cảm thấy Thẩm Mặc lại nổi điên rồi, sao lại gọi không

ngừng gọi hai người họ?

“Anh chỉ muốn gọi hai người.”

Anh nhắm mắt lại, khẽ ngẩng đầu lên, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp.

Anh đột nhiên xoay đầu lại thấy Chu Dĩ Mạt và Chu muội cũng nhắm mắt
ngẩng đầu, nhẹ nhàng cong môi cười.

Nhìn họ đáng yêu, chân đung đưa nhẹ nhàng trong nước, đột nhiên

anh cảm thấy thật ấm áp, tim của anh giống như bị thứ gì đó chạm vào, cái
loại hạnh phúc này thì ra lại chân thật như vậy làm cho anh xúc động muốn
rơi lệ.

Trước kia tính mạng của anh chỉ có nghệ thuật, đối với anh mà nói

những mẫu thiết thịnh hành nhất là tất cả của anh. Khi anh ở đỉnh cao danh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.