TIỂU THƯ, ĂN XONG XIN THANH TOÁN - Trang 110

Cô bị lời true chọc của anh làm cho xấu hổ, bưng kín mặt: “Có.”

“Thật?” Anh hỏi ngược lại cô.

“Ừ.” Cô xấu hổ gật gật đầu.

“Thẩm Mặc vươn tay ra: “Cho anh sờ sờ.”

“Anh , anh ….không được.”

Giữa nơi đông người mà anh sao lại không đứng đắn như vậy.

Thẩm Mặc mỉm cười: “Chọc em thôi, khẩn trương cái gì?”

Cô tức giận đẩy anh ra.

Mặc dù Chu Dĩ Mạt không muốn động đậy nhưng Thẩm Mặc đã kéo

cô xuống bên dòng suối, ngồi xổm xuống cởi giày vớ của cô ra, anh cầm
lấy đôi bàn chân nhỏ nhắn của cô.

Chu Dĩ Mạt cảm thấy hành động này quá mức mờ ám không khỏi

muốn rút chân lại.

“Chân của em tốt hơn rồi, xem ra nên ít đi giày cao gót thì tốt hơn.”

Anh thả chân cô vào trong nước.

Nước suối rất thoải mái, lạnh như băng lại sang long lanh cảm giác dễ

chịu làm cô nheo mắt lại . Thẩm Mặc ngồi giữa hai mẹ con, ôm hai người
vào trong ngực, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.

Thẩm Mặc chưa trưởng thành đã bị đưa đi nước ngoài, ở nước ngoài

sống cuộc sống cô độc một mình, anh cũng không có nhiều bạn bè bên
cạnh nên toàn bộ thời gian của anh đều dồn vào thiết kế thời trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.