TÌM CHỒNG - Trang 150

một báu vật, một điều thành thực yêu dấu trong trái tim tôi.

Tối hôm đó, trời mưa lớn rất nhanh, tầm tã, đường trong khu phố cổ nhỏ
xíu, ngoằn ngoèo, khi chúng tôi cùng chui vào taxi thì mưa đá bắt đầu đổ
xuống lộp bộp trên nóc xe. Ra tới hồ Gươm thì Hà Nội thoáng chốc ngập
lụt, tới nửa xe. Ánh đèn đường lờ mờ loạng quạng trong nước, người đi
đường hùm hụp áo mưa, xe cộ đi thẳng, dọc ,ngang, chéo, không có luật lệ
gì cả. Xe taxi của tôi lạng lách, Jared nhắm chặt mắt lại khi thấy một chiếc
xe ô tô khác lao thẳng về phía xe mình, nhưng đến phút cuối lại lạng ngang
một cách kỳ diệu. Anh lái xe taxi vẫn rất thản nhiên như chuyện thường
ngày ở huyện, cùng hòa với những xe khác bấm còi vô độ.

Chúng tôi ngồi ở phần nhà trong Quán ngon Phan Bội Châu khi ngoài trời
vẫn mưa tầm tã. Phần bàn ngoài trời được che phủ hết, đèn sáng mờ phía
trong nhà. Jared và tôi không ăn được mấy, chủ yếu bàn chuyện cơ quan.
Thật lạ lùng khi chúng tôi vẫn ngồi bên nhau chuyện gẫu như ngày nào
nhưng mà ở Hà Nội, trong cái quán nhỏ đèn mờ mờ sáng với những cô
phục vụ người Việt nhỏ nhắn mặc áo bà ba đi lại. Có cảm tưởng như chẳng
có gì thay đổi. Có cảm tưởng như tất cả đã thay đổi.

Mưa đã tạnh khi chúng tôi rời quán ăn và sang Window café phía bên cạnh.
Đường vắng hẳn, im ắng, chỉ thảng hoặc có người vội vã chạy xe qua.
Nước lụt đã rút đi hết khỏi mặt đường, chỉ còn ướt lướt thướt. Bụi bặm như
đã tan đi hết, chỉ còn nước chảy róc rách ở những phía rãnh nhỏ hai bên
đường. Trời mát, sờ tay thấy môi hơi lạnh, tóc hơi ướt, mũi phập phồng vì
một hương tươi tắn, ẩm ướt, khác hẳn cái bụi bặm ồn ào đầy mùi xăng mới
đây thôi còn quay cuồng hoành hành trên những đường phố tắc nghẽn,
đông nghịt.

Quán vắng, có vài thanh niên Hàn Quốc ngồi ở phía bên kia thì thầm nói
chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.