TÌM CHỒNG - Trang 173

mắt hơi dại đi.
Tôi bỗng thấy lòng buồn và trống rỗng vô hạn. Tôi bảo ông ta : “Hãy kể
cho em nghe một câu chuyện gì đó đi.”
“Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo và một cô bé quàng khăn đỏ..”. Ông
ta thì thầm.
Tôi thấy lòng bơ vơ, những tình cảm lạ lùng nối đuôi nhau diễu hành qua
lòng mà tôi vẫn không hiểu nổi vì sao, chỉ biết chưa phút giây nào tâm hồn
được yên ổn. Có phải vì tôi vẫn từ chối công nhận sự thật về thế giới và cứ
mãi sống trong câu chuyện cổ tích của riêng mình. Tôi vẫn mãi là cô bé
quàng khăn đỏ ngây thơ, ngờ nghệch.
Hay có phải bởi vì..
Bởi vì một điều tôi chưa dám công nhận với bản thân mình. Tôi chưa từng
ngừng nghĩ về anh, người đàn ông thứ ba của một tuần lễ đặc biệt, người
con trai tôi mới nhìn ảnh, chưa gặp mặt nhưng đã đeo dính lấy hồn. Anh
trĩu nặng trong tim tôi mọi giây phút, mọi nơi, khiến tôi như một kẻ tội
hình kéo theo một gánh nặng lê bước dưới ánh mặt trời bỏng rát, và sẽ
không bao giờ tìm được một bóng râm thanh thản.

Ông ta tiễn tôi về tới cửa, nắm lấy tay tôi và hỏi: “Em có biết năm mới tôi
ước gì không?”
Tôi lắc đầu lặng lẽ nhìn ông ta.
-Tôi ước năm nay tôi sẽ gặp một người con gái mà tôi sẽ yêu. Rồi tôi sẽ
cưới cô ấy làm vợ, sinh ra những đứa con xinh đẹp.
- Em hiểu.
-Biết đâu chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Tôi nói. Tôi không hiểu mình muốn gì trong lúc này, chỉ thấy lòng tôi
hoang mang và buồn thê thiết.

Em gái tôi lồng lộn lên. Em tôi không thể hiểu nổi tại sao tôi lại dửng dưng
trước những cơ hội mà em cho rằng khó có thể gặp lại lần hai. Tôi chả biết
giải thích thế nào với em. Làm sao tôi có thể khiến cho em hiểu tôi không
cảm thấy một mối liên hệ tâm linh nào khi ông ta nắm tay tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.