TÌM CHỒNG - Trang 177

tỏa hương. Hình như giây phút đó linh hồn chúng tôi đã chạm vào nhau
không cần lời nói. Giây phút đó, cánh cửa bí mật của vũ trụ như mở toang
và tôi khám phá ra điều kì diệu của thế giới. Và từ đây bầu trời và mặt đất
sẽ biết hát ca.

Cố gắng định thần lại, mặt tôi đỏ bừng, miệng tôi không thể ngừng mỉm
cười, và dù rất muốn, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi đôi mắt bừng sáng của
anh. Tôi chỉ ước gì anh cầm lấy tay tôi và đi sát bên tôi, chạm vào thân
hình. Anh cũng cười nhìn tôi, và chúng tôi say sưa nhìn nhau cười hết cỡ
như những kẻ dở hơi. Tôi không thể ngừng cười, tôi phát hiện ra là bây giờ
cái gì cũng khiến tôi thấy buồn cười. Tôi chắc chắn cả khuôn mặt tôi cũng
bừng lên một thứ ánh sáng tươi tắn tới lạ lùng. Tôi thấy cả tôi cười phản
chiếu trong ánh mắt đắm đuối của anh.

Rồi anh bắt đầu vấp liên tục, và tôi lại phát hiện là anh nháy mắt liên tục,
và một bên má cứ chốc lại giật giật. Tôi nhìn đi nhìn lại, quái thật, đường
rất phẳng mà sao vấp nhiều thế. Một lúc sau, tôi thấy hình như mắt tôi cũng
bắt đầu chớp nhiều hơn vì cứ nhìn mãi vào đôi mắt chốc chốc lại nháy liên
tục như không kiềm chế nổi. Có lẽ bởi anh quá xúc động. Hình như tôi mới
là kẻ lấy lại được bình tĩnh, còn anh giống như vẫn quá bối rối trong lòng.

Vừa bước vào tiệm ăn tôi đã thích nơi này. Đó là một tiệm ăn Nhật thuần
khiết, đầu bếp người Nhật, người phục vụ toàn là những cô gái Nhật dáng
mặt trẻ thơ bởi làn da trắng mịn màng, mắt dài và nhỏ, mái tóc đen, thân
hình cao,uyển chuyển. Trên tường trang trí những bức tranh hoa anh đào và
núi tuyết. Các bàn ăn kê khá cách xa và riêng biệt với ánh đèn thấp thoáng
trong tiếng nhạc Nhật nghe vừa lạ vừa quen. Hình như đó là một bài dân ca
rộn ràng mùa xuân tôi đã từng nghe ở đâu đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.