TÌM VỀ SỨC MẠNH VÔ BIÊN - Trang 10

Do anh

trang 10/77

muốn hòa mình vào không gian trắng xóa trƣớc mắt và giữ mãi khoảng khắc huyền
diệu này. Cảm giác lạc quan và tự do chiếm lấy tâm hồn anh.

- Tôi còn nhớ nhƣ in những suy nghĩ của mình khi đó. – Julian nói.- Cuộc sống

chỉ là sự lựa chọn mà thôi, John ạ. Định mệnh của mỗi ngƣời tùy thuộc vào
quyết định của chính bản thân họ. Trong khoảng khắc đặc biệt ấy, tôi tin mình
đã đƣa ra một lựa chọn đứng đắn. Tôi biết mình sẽ không bao giờ trở lại cuộc
sống trƣớc đây đồng thời tin rằng có một điều kỳ diệu nào đó đang chờ mình
phía trƣớc. Đó là một sự đánh thức tuyệt vời.


Julian dần dần chinh phục những ngọn núi cao trong dãy Himalaya. Càng lên cao,
Julian càng cảm thấy hồi hộp. Anh tâm sự:

- Nhƣng chẳng hiểu sao tôi tin cảm giác hồi hộp đó báo hiệu điềm tốt. Nó tƣơng

tự nhƣ cảm giác lúc tôi bắt đầu một vụ

- án thú vị vậy. Mọi thứ đối với tôi lúc đó thật rõ ràng. Tôi biết con đƣờng phía

trƣớc sẽ dẫn mình đến đâu. Tôi có cảm giác trong cơ thể mình có một chiếc la
bàn kỳ lạ, có thể dẫn tôi đến đích một cách an toàn và nhanh chóng. Tôi tin
rằng mình sẽ không bao giờ dừng lại, thậm chí ngay cả khi ý định đó xuất hiện
trong suy nghĩ.


Nhƣng trong hai ngày dấn bƣớc tiếp theo giữa bao la trời đất, suy nghĩ của Julian chợt
quay về với cuộc sống trƣớc kia. Dù hoàn toàn thoải mái với cảm giác hiện tại nhƣng
anh vẫn cảm thấy lo lắng khi nghĩ về tƣơng lai. Anh tự hỏi cuộc sống sẽ ra sao khi
không còn những thử thách đầy thú vị mà nghề luật đã mang lại. Anh nghĩ về những gì
mình đã có trƣớc đây, về những bạn bè cũ, về văn phòng ốp gỗ sang trọng, về căn nhà
nghỉ đầy đủ tiện nghi trên núi…..

Tiếp tục đi sâu vào vùng đất bí ẩn này, tâm trí của Julian dần trở nên tĩnh lặng. Những
ký ức ngày xƣa mờ dần trƣớc cảm xúc tuyệt diệu mà thiên nhiên mang lại.

Một hôm, anh trông thấy xa xa bóng một ngƣời khoác áo choàng màu đỏ, trên đầu đội
mũ chóp màu xanh sẫm. Ngƣời ấy đi thấp thoáng phía trƣớc, nhƣ đang dẫn đƣờng cho
anh – nhƣng Julian không nhận ra điều đó. Anh rất ngạc nhiên khi thấy có ngƣời ở nơi
hẻo lánh và hoang vu này. Vì đã ở cách xa thế giới văn minh và vẫn còn mù mờ về vùng
đất Sivana, anh đã mừng rỡ gọi to để mong hỏi thăm về chặng đƣờng sắp tới.

Thế nhƣng đáp lại sự trông chờ của anh là sự im lặng tuyệt đối. Bóng ngƣời rảo bƣớc
nhanh hơn,, càng làm tăng khoảng cách với anh. Chẳng bao lâu sau, Julian chỉ còn
thấy bóng chiếc áo choàng màu đỏ bay phất phới.

- Anh bạn ơi! Tôi đang cần sự giúp đỡ của anh để đến đƣợc Sivana. – Julian hét

lớn lên. – Đã nhiều ngày nay tôi tìm kiếm vùng đất đó và bây giờ tôi nghĩ mình
đã bị lạc đƣờng!


Bóng ngƣời đột ngột dừng lại mà vẫn không nói một lời. Julian vội chạy đến chỗ ông ta
đang đứng. Ngƣời đàn ông vẫn đứng yên, dƣờng nhƣ ông chẳng mấy quan tâm đến
những gì đang diễn ra xung quanh. Tiến đến gần, Julian bị cuốn hút bởi những bông
hoa đang nằm trong chiếc giỏ nhỏ trên tay ngƣời đàn ông. Những bông hoa mỏng
manh khẽ rùng mình trong giỏ và đẹp đến mức anh không thể rời mắt.

Julian kín đáo quan sát ngƣời đàn ông đang đứng trƣớc mặt mình. Một tia nắng xuyên
ngang soi rõ gƣơng mặt khuất trong chiếc áo choàng giúp Julian nhận thấy phong thái
đặc biệt của ông. Anh chƣa bao giờ thấy ai có đôi mắt sáng nhƣ vậy. – đôi mắt toát lên
vẻ thông tuệ, thanh bình và một sức mạnh huyền bí khiến Julian bị mê hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.