Do anh
–
trang 15/77
- Tôi hiểu rồi – Tôi gật đầu – Nhƣng anh có thể nói cho tôi biết liệu những bí
quyết mà anh đã học có thể áp dụng trong trƣờng hợp của tôi đƣợc không?
- “Khi ngƣời học trò đã sẵn sàng thì ngƣời thầy sẽ xuất hiện” – Julian trả lời bằng
một câu châm ngôn – Tất cả mọi ngƣời đều có quyền đƣợc đón nhận nguồn trí
thức mà tôi đã may mắn đƣợc lĩnh hội. Nó có thể giúp chúng ta thay đổi bản
thân cũng nhƣ cuộc sống quanh mình. Tôi sẽ chia sẻ những kiến thức này với
anh. Hãy kiên nhẫn. Tối mai chúng ta sẽ gặp lại nhau tại nhà anh và sẽ nói rõ
hơn về chúng. Anh đồng ý chứ?
- Tất nhiên! – Tôi đáp, dù vẫn cảm thấy hơi thất vọng.- Cám ơn anh. Tôi sẽ đợi
Sau khi tiễn Julian ra về, tôi ngồi lại một mình trong văn
phòng, ngẫm nghĩ về cuộc trùng phùng bất ngờ và câu chuyện của ngƣời bạn luật
sƣ năm xƣa nay đã là tu sĩ. Tôi nhận ra sự ngắn ngủi của đời ngƣời và sự vô thƣờng
trong cuộc sống, lại có đƣợc sự tò mò, hiếu động nhƣ khi còn trẻ. Biết đâu khi ấy tôi
cũng sẽ từ bỏ công việc luật sƣ này. Có thể ở đâu đó sẽ có tiếng gọi tôi hƣớng về một
nơi khác, cao quý và vĩ đại hơn? Những suy nghĩ này khiến tôi chẳng thể tập trung
vào tập hồ sơ dầy cộm trƣớc mặt. Tôi đứng dậy tắt đèn, khóa cửa văn phòng và ra
về trong không khí oi nồng của đêm hè.
CHƯƠNG 6
NGUỒN TRÍ TUỆ THÔNG THÁI
Cuộc sống là khung vải rộng và bạn nên vẽ vào đó tất cả những sắc màu trong khả
năng của bạn.
Danny Kaye
Đúng nhƣ đã hứa, hơn 7 giờ tối hôm sau, Julian đến gặp tôi. Anh xuất hiện trong bộ
dạng khác hẳn ngày hôm qua. Tuy vẫn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, nhƣng bộ
quần áo mà anh đang mặc khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên. Trong cái oi nồng của tiết
trời tháng 7, anh mặc chiếc áo dài màu đỏ, bên ngoài là áo choàng có hình thêu màu
xanh trùm kín đầu khiến tôi có cảm giác rất nóng bức.
- Chào anh bạn! Julian vui vẻ.
- Xin chào. – Tôi gật đầu chào lại Julian mắt vẫn không rời bộ trang phục đặc
biệt của anh.
- Đừng nhìn tôi nhƣ vậy chớ. Anh mong đợi tôi sẽ mặc đồ gì hả John?
Chúng tôi nhìn nhau và cùng phá lên cƣời. Tôi rất thích tính hài hƣớc của Julian và
cảm thấy vui vì anh đã không đánh mất nó sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống.
Khi Julian đã yên vị trên ghế, tôi chợt nhìn thấy tràng chuỗi hạt bằng gỗ mà anh
đang đeo
- Đây là gì vậy? Nó đẹp quá. – Tôi ngạc nhiên thốt lên.
- Chúng ta sẽ nói về cái này sau. – Julian trả lời trong khi ngón tay cái và ngón
trỏ của anh đang lần chuỗi hạt. – Có nhiều vấn đề cần đƣợc ƣu tiên trƣớc.
- Vậy thì chúng ta bắt đầu đi. Anh biết không., hôm nay tôi chẳng thể tập trung
vào công việc vì cứ mải nghĩ về buổi trò chuyện của chúng ta đấy.