TÌNH BUỒN - Trang 163

bà vẫn không thể xa nàng được. Thế nên khi chồng bà đã qua đời đứa con
trai tự lập, con gái có chồng, bà ở lại giúp việc trong gia đình nàng và xem
nhà nàng như nhà bà. Mặc dù bà xem nàng như con nhưng đó là con chủ.
Vì thế bà cũng phải kính nể. Tuy nhiên, với chừng ấy tuổi già với bao năm
bế bồng nàng và cho nàng bú móm, bà cảm thấy mình cũng có chút quyền
hành nào nên nhiều lúc bà không làm theo ý muốn nàng được. Vú già đẩy
vai nàng bảo:
- Thôi đi mau đi.
Phương Trúc đứng dậy dậm chân:
- Đi thì đi, bị chửi là cùng.
Nàng trề môi rồi đến phòng mẹ, mẹ nàng khá đẹp của thời con gái. Bà
thuộc con nhà dòng dõi làm cao nên đã ở không cho đến hai mươi tám tuổi
đầu mới lấy cha nàng. Tổ tiên nàng giàu, nhưng đến đời ngoại thì gia đình
sa sút. Từ lúc bé Phương Trúc đã sợ mẹ hơn chạ Cha nàng nhỏ hơn những
ba tuổi, nên đã chịu sự cầm cương của bà. Mẹ nàng có vẻ mặt sắc sảo và
nghiêm nghị trông dễ sợ. Mỗi lời nói bà như đinh đóng cột. Tuy nàng là
con một nhưng bà ít chìu chuộng lắm.
Phương Trúc bước vào phòng. Mẹ nàng đang ngồi trên giường, lưng tựa
vào thành, xem tiểu thuyết với cặp kính tuổi. Trên bàn đầu giường là ngọn
đèn dầu khêu lớn ngọn. Nghe tiếng chân đi vào, bà ngẩng lên, chậm rãi lấy
cặp mắt kính xuống, nghiêm nghị bảo:
- Lại đây Trúc.
Nàng hơi sợ, nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, chậm rãi đến bên mẹ,
bà chỉ mép giường ra lệnh:
- Ngước đầu lên nhìn mẹ.
Nàng làm theo như một cái máy. Đôi mắt bà thật sắc như con dao mới mài.
Bà chăm chú nhìn nàng.
- Đêm giờ con đi đâu?
Phương Trúc sợ tái mặt không còn nói được. Bà tiếp:
- Con phải nói thật! Nói mau lên!
Nàng cúi gầm mặt xuống đáp thật nhỏ:
- Dạ, con đi coi kịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.