TÌNH BUỒN - Trang 164

- Mẹ bảo con đến nhà họ Cao, sao con lại dám đi coi kịch
- Dạ mọi người đều đồn vở kịch hay, con tiếc quá. Hơn nữa, trên đường đi
tình cờ gặp mấy người bạn sinh viên Mỹ Thuật, họ mời nên con tháp tùng
theo họ.
- Ai đưa con về?
Nàng cúi đầu im lặng. Bà lão quát:
- Nói đi.
- Anh sinh viên trường Trung Ương.
- Con gái mà lắm bạn như vậy. Nào là sinh viên Cao Đẳng, sinh viên Trung
Ương. Hứ, con nhà nề nếp mà lại lăng loàn như thế đấy. Cha con chắc
không nằm yên được dưới đất.
- Con... con... con có làm gì đâu?
Giọng bà trầm xuống:
- Không làm gì? Con còn dám nói là không làm gì. Con cứ tưởng mẹ ngồi
nhà suốt ngày là không biết việc của con hay sao, không biết cái tên “hoa
khôi Sa Bình Bá”? Cái tên nghe đẹp quá. Danh giá gia đình này con đã đem
bán rẻ hết rồi. Con phải trả lời cho mẹ biết là con đã quen chúng trong
trường hợp nào?
- Hôm đi du ngoạn ở suối nước nóng, tình cờ con gặp một bọn sinh viên
Trung Ương. Chúng đến nhập bọn với chúng con. Sau này, con thường gặp
chúng ngoài phố, đôi lúc chúng mời vào quán uống nước, nói chuyện. Bọn
Trung Ương thích đặt hoa khôi này hoa khôi nọ lắm. Trong trường của
chúng mỗi phân khoa mỗi lớp đều có hoa khôi.. Họ đặt như vậy chứ không
có dụng ý gì khác đâu mẹ.
- Con có lý lắm phải không? Không có lý sao được khi con gái mà đi vào
quán, coi kịch với con trai, nửa đêm mới về? con tưởng cái tên “hoa khôi”
ấy hay lắm sao? Suốt ngày đi chơi với bọn con trai thì mẹ còn biết làm sao
để ăn nói với nhà họ Cao được nữa.
Nàng ngẩng đầu lên:
- Nhà họ Cao nói xấu con chứ gì? Họ không bằng lòng thì thôi đừng nói gì
hết.
Mẹ nàng càng tức hơn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.