TÌNH BUỒN - Trang 166

Nàng uể oải đứng dậy, quay mặt ra cửa, lấy khăn lau nước mắt, nói lại với
mẹ:
- Sống để làm gì, để làm một tên tội phạm giam mình trong nhà sao? Ngay
cả việc giao thiệp với bạn bè cũng bị cấm. Mẹ có thể thở được dùm con thì
thở đi, tốt hơn là con phải thở.
Mẹ nàng nhíu mày:
- Phương Trúc, con nói cái gì vậy?
Nàng quay đầu lại lí nhí trong miệng:
- Mẹ là mẹ của con nhưng mẹ nào hiểu được con. Trong lòng con nhiều
mộng tưởng, Cao Đệ có hiểu được không? Mẹ có biết nơi bọn sinh viên kia
có gì? Chúng có nhiều lắm, có nhựa sống, có tình yêu, có lý tưởng, có niềm
vui, có có nhiều lắm, có những gì mà gia đình mình không có. Và, mẹ có
biết con cần gì không? Con không cần những lời lẽ cũ kỹ trong các sách
nho mà hằng ngày mẹ đem ra nói mãi, không phải là thể diện mà là sung
sướng trong sự vui đùa. Và, và một thứ nữa là... là tình yêu. Con đang đợi
nó đến. Con còn trẻ, cần phải được hưởng thụ những gì của tuổi trẻ. Mẹ
không thể giết con và mẹ cũng không muốn giết con.
Bà giận đỏ mặt:
- Phương Trúc, con nói cái gì vậy?
Nàng mỉm cười:
- Con à, con đang tụng kinh.
Bà trợn mắt:
- Tụnh kinh! Tụnh kinh gì?
Nàng quay mặt đi ra cửa, buông thõng một câu:
- Kinh “chà dà”!
Bà lão tức xanh mặt, vứt quyển sách lên giường, nhìn theo nàng lẩm bẩm:
- Con gái càng lớn càng hư thân, phải gả nó sớm kẻo xảy ra chuyện gì thì
mệt.
Nói được một hơi, Phương Trúc cảm thấy nhẹ hẳn trong người. Về đến
phòng, nàng vặn ngọn đèn thật to, ngồi vào bàn hai tay chống cằm suy
nghĩ. Sự sống này thuộc về ai? Chẳng lẽ cứ nhắm mắt chấp nhận theo mọi
sự sắp đặt của người khác? Sự sống của mình hay của họ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.