TÌNH BUỒN - Trang 168

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 20

Thằng La nằm trên giường, chăn gác tréo lên thành, mắt trân trân nhìn trần
nhà. Hiếu Thành ôm cái harmonica cũ sai điệu phình cổ thổi. Mỗi lần thổi
không kêu, hắn gõ mạnh mấy cái xuống ghế rồi lại thổi. Tiếng nhạc đứt
quãng vang lên trong phòng.
Buổi trưa nóng như đốt, sinh viên trong ký túc xá biến mất, chỉ còn năm ba
đứa nằm ngủ trong phòng.
Hiếu Thành lại thổi không được, gõ mạnh xuống ghế, chửi thề ầm lên.
Thằng La đưa mắt nhìn Thành:
- Thôi đi, mầy thổi cái gì toàn là nhạc chiêu hồn không.
Hiếu Thành đưa tay áo quẹt quẹt mồ hôi trán mấy cái, rồi chửi:
- Chiêu hồn mầy chớ ai.
Chửi với thằng La như ăn cơm bữa nên nó không thèm đáp. Nhìn sang
chiếc giường trống của Minh Viễn, hắn hỏi:
- Viễn đi đâu rồi?
- Ma mới biết.
- Sao vậy mầy? Ai chọc mầy đâu?
Hiếu Thành thảy harmonica lên giường, thở dài:
- Nếu ở nhà không gởi tiền lên thì chỉ còn cách phải đi cầm cái mền này
mới có tiền tiêu.
Thằng La cười ha hả:
- Mầy còn có mền để cầm thì còn buồn gì nữa? Tao chẳng còn gì nên khỏi
rầu rĩ gì hết. ê, cho tao điếu thuốc coi.
- Thuốc đâu mà cho.
Thằng La thở dài, Hiếu Thành hỏi:
- Thở gì vậy? Mầy đã không lo, không rầu sao lại thở.
Thằng La buồn rầu:
- Biết rằng chẳng còn gì để lo, để rầu, nhưng chẳng lẽ cái bụng đói cào lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.