TÌNH BUỒN - Trang 169

thì có thể chịu được sao?
Hiếu Thành làm ra vẻ quan trọng, nói nhỏ:
- Tao cho mầy biết, hôm qua tao thấy thằng “đại kiết” cất một bao đồ vào
tủ, chắc là đồ ăn. Mầy đi xem thử coi.
Thằng La ngồi phắc dậy, mắt sáng rực nhìn quanh phòng. Thấy thằng “Đại
kiết” vắng mặt, hắn hỏi nhanh:
- Thật hả mầy? Tao tịch thu của nó ăn trước rồi mới tính sau.
Nói xong nó đứng dậy, đến cái tủ của thằng đại kiết. Vài thằng bạn nghe
nói đưa mắt nhìn theo. Thằng La vừa mở tủ vừa kêu lên:
- Thằng nào muốn ăn thì chuẩn bị.
Nó thọc tay vào tủ bổng la hoảng lên:
- Chết tao rồi!
Mọi người trố mắt nhìn nó. Họ chỉ thấy tay nó rút ra, một bao ngũ hương
đậu hũ can rơi xuống đất. Một con chuột thật lớn đang vùng vẫy trong tay
nó. Mọi người phá lên cười. Thằng La dơ cao con chuột tức tối nói:
- Bố cái thằng kẹo kéo, không đem mời bạn bè ăn để cất vào tủ nuôi chuột.
Một thằng bạn cười lớn:
- ê, La! Nếu mầy ăn chưa no, đem con chuột này xuống bếp nấu chuột tiềm
ăn chơi.
Một thằng khác thêm vào:
- Vẫn chưa no nữa thì trong phòng mình còn món đặc biệt là con bọ xít.
Như thế, thêm một món xào bọ xít.
Đứa khác:
- Món bọ chét lăn bột.
Đứa lại cãi:
- Món nầy nhiều dầu quá, thôi ruồi chiên bơ đi. Nhiều quá như vậy đủ lắm
rồi.
Thằng La nói giọng của mấy thằng bồi:
- Món xào bọ xít, món bọ chét lăn bột, món chuột tiềm, ruồi chiên bơ, nhớ
cho thêm ớt.
Cả phòng cười vang lên hòa lẫn tiếng kêu của con chuột. Trong khi mọi
người đang cười thì Minh Viễn ướt đẫm mồ hôi hào hển chạy vào reo to:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.