TÌNH BUỒN - Trang 204

rõ người trước mặt.
Đối diện với nàng không ai khác hơn là Mộc Thiên. Chàng đứng đó như
một cột trụ, ánh trăng mờ mờ in bóng cành liễu lên mặt chàng và gió thổi
làm phất phơ vạt áo. Chàng dán mắt lên mặt nàng, ánh mắt như ngọn đuốc
kỳ dị cháy một cách mãnh liệt. Cổ nàng khô quánh. Tâm thần càng rối loạn
hơn.
Hai người nhìn nhau mà không nói. Từng giọt sương khuya rơi và rơi mãi
lên mình họ, xa xa lại vang vọng tiếng ếch lẻ đôi nghe thật não lòng. Đêm
dần trôi theo dòng nước của sông Gia Linh. Vầng trăng khuyết lúc ẩn lúc
hiện trong lớp mây bạc. Cây cỏ vì thế lúc rõ ràng lúc mờ nhạt mông lung.
Không một lời nói nào cho nhau. Không một nụ cười mở lời. Sự im lặng ấy
là bài thơ bất hủ để lột tả hết lòng mình đem hòa cùng cảnh đẹp thiên
nhiên, để tình yêu thầm lặng làm thành mây ngàn, thành sương đêm phủ lên
vạn vật, thành nước sông Gia Linh chảy mãi hòa cùng biển cả. Biển cả là
mông lung và không bao giờ cạn.
Bỗng có tiếng một con ếch nhảy xuống sông làm họ giật mình. Mộc Thiên
khẽ ho một tiếng đưa tay áo lên lau những giọt sương đọng trên mày và nói
thật nhỏ:
- Khuya lắm rồi!
Nàng đáp lại chỉ vừa đủ cho chàng nghe:
- Vâng.
Chàng nhìn lên vòm trời:
- Hình như sắp đổi gió
- Lạnh không?
- Không.
Bốn mắt lại giao nhau như không lời nào để nói. Sự im lặng tiếp túc kéo
dài, mãi một lúc lâu, Mộc Thiên mới lên tiếng bằng giọng buồn buồn:
- Buổi đi dạo hôm nay sao lâu đến thế, khuya rồi mà chưa về?
Nàng hình như không nghe rõ:
- Anh nói gì?
- Không phải thường ngày khi trời vừa nhá nhem tối là cô về rồi sao?
- Vâng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.