TÌNH BUỒN - Trang 264

- Chúng ta cụng nhau đi.
Họ cụng nhau rồi nốc cạn lỵ Thằng La bưng cái hộp đứng lên, trịnh trọng
nói:
- Chúng tôi có món quà nhỏ này xin biếu anh chị, của tuy ít nhưng lòng
nhiều.
Tiệc tan, họ chia tay nhau ra về. Minh Viễn thở ra buồn bã, Hiếu Thành hỏi:
- Sao vậy mầy?
- Đâu có gì. Một thằng có phước.
- Ai?
- Mộc Thiên chớ còn ai.
Hiếu Thành nhìn Minh Viễn rồi ngoảnh mặt lên đi không nói lời nào.
Mộc Thiên trả tiền xong, giúp người yêu mặc áo ấm rồi dìu nhau ra khỏi
tiệm. Đầu Phương Trúc tựa lên vai Mộc Thiên. Hai người lặng lẽ đi, mãi
một lúc sau, nàng mới thở ra khẽ nói:
- Chúng nó làm cảm động quá hả anh. Thế mà em cứ tưởng chúng khinh
em chứ.
- Tại sao khinh em?
Nàng ngước lên nhìn chàng:
- Bao nhiêu lời đồn đãi của thiên hạ, chúng cũng đủ khinh rồi. Vả lại, anh
với em chưa thành hôn mà...
Chàng an ủi:
- Thành hôn là việc phải có, chỉ sớm hay muộn thôi. Kỳ nghỉ lạnh này, anh
sẽ về Côn Minh xin phép gia đình rồi chúng ta làm lễ thành hôn tốt hơn.
Em hiểu chứ?
Chàng run run hỏi:
- Chẳng lẽ em không tin anh sao?
Nàng tựa đầu lên vai chàng:
- Em tin anh. Tin những gì anh đã nói.
Về đến nhà, Phương Trúc cởi áo ấm vứt đại lên giường rồi ngồi xuống mép
giường. Mộc Thiên đến gần ngồi chồm hổm, nắm hai tay nàng hỏi:
- Em có biết mặc bộ đồ này, em giống gì không? Giống một vì sao lạc!
Phương Trúc cười, âu yếm nhìn chàng. Một lúc sau, nàng mới nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.