TÌNH BUỒN - Trang 267

em. Em hãy tưởng tượng xem, ngày này tháng sau, chúng mình sẽ ngồi bên
nhau nơi đây, cũng lò sưởi này để hai tâm hồn vĩnh viễn không còn lạnh
nữa.
Nàng vẫn chỉ gật đầu mấy cái. Chàng siết chặt tay nàng hơn:
- Nói với anh vài lời đi em. Tại sao em không nói?
Nàng cúi mặt xuống vẫn im lặng.
- Nói đi em! Tại sao em không nói?
Nâng cằm nàng lên, chàng bắt gặp hai giọt nước mắt long lanh đang chảy
dài trên má. Chàng đứng dậy siết chặt đầu nàng vào lòng.
- Trúc em! Em buồn như thế làm sao anh nỡ xa em?
Chàng cúi người, hai tay bưng mặt nàng an ủi:
- Em nghĩ xem, chỉ một tháng thôi mà.
Nàng đáp thật nhỏ:
- Một tháng là bao nhiêu ngày? Bao nhiều giờ? Bao nhiêu phút và bao
nhiêu giây?
Chàng thở ra thật dài:
- Phương Trúc! Em! Em!
Nàng ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn chàng:
- Anh! Tại sao anh nhất định phải về nhà? Em không biết, không hiểu,
không hiểu gì hết? Tại sao anh không tổ chức lễ cưới chúng mình tại Trùng
Khánh? Sau đó, em sẽ theo anh về nhà, như thế có tiện hơn không? Tại sao
anh nhất định phải xa em một tháng để làm gì? Anh về xin phép cha mẹ,
nếu người không bằng lòng thì sao, thì... thì anh phải xa em, anh phải...
Chàng bối rối:
- Phương Trúc, em lại nghĩ bậy rồi. Em phải biết rằng hôn nhân là điều
quan trọng, không phải là một trò chơi thì đâu có thể làm sơ sài được. Anh
muốn chúng mình có một cuộc hôn lễ linh đình, để nhìn em mặc chiếc áo
cưới thật đẹp đi bên anh vào thánh đường làm lễ. Anh muốn tạo một căn
nhà sang trọng cho hai đứa mình. Tuy nhiên muốn thực hiện điều ấy thì cần
phải có tiền, muốn có tiền tìm đâu ra ngoài cách về nhà để xin. Vả lại, anh
là con một, cha mẹ anh thường lo lắng việc vợ con cho anh nên bây giờ anh
không thể tự động làm như thế được. Nếu cha mẹ anh đến đây thì càng tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.