TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 207

ơn trời, có cuộc gọi từ Oscar làm tôi phân tâm. Anh ta cần nói chuyện
với tôi trong lúc ngồi trên xe buýt. Sau đó, nhớ ra vai trò của tôi vừa
đúng lúc, tôi quay lại công việc.

“Hôm nay tôi cảm thấy...” tôi nhìn anh ấy đợi anh ấy nói.
“Hôm nay tôi cảm thấy... no căng?”
“Có phải câu hỏi đâu, anh biết đấy, anh không thể trả lời sai được.”
Anh ấy suy nghĩ. “Hôm nay tôi cảm thấy... vui. Được tái tạo.

Không, không phải tái tạo, làm mới. Như là tôi là tôi, nhưng là một
phiên bản tốt hơn.” Anh ấy chăm chú nhìn tôi. “Như vậy có khó hiểu
không?”

Tôi không thể đỡ được, tôi phải nhìn đi chỗ khác nếu không mắt tôi

sẽ để lộ ra quá nhiều mất. Thay vì đón lấy ánh mắt của anh ấy, tôi tập
trung vào cái bình đựng muối và tiêu mà tôi đang lơ đễnh đẩy qua đẩy
lại trên bàn. “Tốt. Tôi hiểu đó là vì anh tin anh đã giành lại được tình
cảm của Maria phải không?”

Anh ấy có vẻ bối rối trước câu hỏi đó.
“Anh đã sẵn sàng tiếp tục xử đến phần còn lại chưa?”
Anh ấy hít vào. “Chuyện trong bệnh viện không thành công cho

lắm.”

Tôi không trả lời được chuyện đó. Tôi lại bắt đầu chọt chọt mấy

miếng rau. “Tại sao anh lại có buổi họp với gã anh họ Nigel? Anh ta
nói anh đã bàn gì về chuyện sáp nhập hả?”

“Lúc đó tôi quả muốn gặp hắn ta. Từ hồi mười hai tuổi đến giờ tôi

không gặp hắn ta – cô tin được không? Theo như tôi biết thì mối hiềm
khích giữa nhà Bartholomew và nhà Basil đã có từ thời bố mẹ của
chúng tôi. Di chúc của ông nội tôi đã nói hết sức rõ ràng là nếu tôi
không lấy công ty, nó sẽ được chuyển cho Nigel. Tôi muốn biết hắn ta
có ý định gì không, và hắn ta muốn làm gì cho công ty.”

“Anh từng muốn đình chiến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.