TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 209

“Adam,” tôi nhẹ nhàng. “Nếu lúc đó anh nhảy xuống cầu, thì bây

giờ công ty rồi sẽ đi về đâu?”

“Nếu tôi nhảy cầu, Christine, tôi sẽ không phải lo lắng về cái bãi

chiến trường này nữa, đó là điểm mấu chốt đấy.” Anh ấy ném tiền lên
bàn, đứng dậy và ra khỏi tiệm.

Tôi ngồi đối diện với bố tôi ở bàn của ông. Ông thờ ơ nhìn tôi.

“Nói lại xem nào?” bố nói.
“Đoạn nào ạ?”
“Toàn bộ.”
“Bố, con nói nãy giờ cả mười phút đồng hồ rồi còn gì!” tôi rít lên.
“Và đó chính xác là điều bố muốn nói đó. Con đã nói nhiều quá,

chán quá nên đầu óc bố đi chơi luôn. Và con có thể giải thích tại sao
chúng ta lại có trứng vỡ tung tóe khắp vườn từ hôm thứ Ba không?”

Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt và day day sống mũi để

bình tĩnh lại. “Đó là một phần trong phương thức trị liệu của anh ấy.”

“Nhưng con có phải bác sĩ trị liệu đâu.”
“Con biết.” Tôi thấy cần đề phòng.
“Vậy tại sao cậu ta lại không đến gặp bác sĩ trị liệu?”
“Con đã bảo anh ấy nhưng anh ấy không chịu.”
Bố im lặng, thôi đùa cợt một lần. “Con đang đảm đương nhiều đó,

Christine.”

“Con biết. Nhưng với tất cả sự tôn trọng, con không đến đây để bị

thuyết giảng về việc con đã chọn làm hay không làm gì với một người
đang cần giúp đỡ. Bây giờ chúng ta có thể quay lại chủ đề chính được
không ạ?”

“Được thôi, bố đang tự hỏi nó là gì đây nhỉ?”
“Bố, đừng chọc em ấy nữa,” Brenda cảnh cáo từ bên kia văn phòng.
Tôi quay lại và thấy cả hai bà chị tôi đã lẻn vào tự hồi nào không

biết. “Bộ trong nhà này không có cái gì riêng tư hết sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.