rồi đưa họ từ điểm này trong cuộc đời đến một điểm khác.” Tôi cố
gắng khẳng định mình trước mặt Adam mà không nhìn anh ta.
“Như một tài xế taxi,” Brenda nói.
“Không... còn hơn thế.” Tôi cố giấu sự khó chịu vì biết họ chỉ đang
dồn tôi vào thế bí.
“Đâu có ai nghi ngờ khả năng của em đâu,” Brenda nói.
“Ý chị ấy là vì em cũng buồn mà,” Adrienne giải thích.
“Chà, có thể chúng sẽ giúp nhau hạnh phúc,” bố đứng dậy. “Cuộc
họp chấm dứt, làm việc thôi. Chúc cậu may mắn, Martin, và hãy cân
nhắc vụ bánh phô mai đó xem sao nhé. Ngon tuyệt cú đấy.” Ông ấy
tặng Adam một nụ cười trắng sáng và bước vào phòng mình. Có âm
thanh như tần số liên lạc của cảnh sát bỗng vang lên.
“Anh chàng này là nhân vật có triển vọng nhất em từng đem về nhà
đấy,” Brenda nói thầm khi Adam đã ra khỏi cửa trước tôi, vừa đi vừa
lắc đầu như thể không tin vào những gì mới chứng kiến.
“Brenda, anh ta vừa định tự tử hồi tối thứ Bảy đó,” tôi rít lên.
“Thì biết thế. Nhưng ít ra cậu ta còn sự sống trong người để mà kết
liễu. Barry thì chẳng có lấy mạch đập vào ngày đẹp nhất của anh ta
nữa là.”
Tôi theo Adam xuống cầu thang.
“À, nhân tiện,” Brenda gọi với theo từ trên đầu cầu thang, “Barry
gọi chị tối qua để kể rằng em ĐI TIỂU TRONG LÚC TẮM ĐẤY!”
Adam và tôi dừng lại. Anh ta từ từ quay qua nhìn tôi. Tôi nhắm mắt
lại và hít một hơi thật sâu. Rồi tôi bước xuống cầu thang, vượt qua anh
ta.
“Tôi cũng không muốn nói về chuyện đó đâu,” tôi nói lớn.
Tôi nghe thấy anh ta cười khẽ. Âm thanh dễ thương mà tôi mới
nghe được chưa bao nhiêu lần.
Khi chúng tôi vào trong văn phòng tôi, có một lời nhắn Gemma để
lại trên bàn. Cô ấy đã lấy một cuốn sách trên kệ của tôi: Làm sao để