TÌNH LOẠN - Trang 136

Tôi lắc đầu và gượng nở một nụ cười buồn.
- Chắc cô sợ gặp lại Tá Ty chứ gì?
Tôi lại lắc đầu. Trương Vĩnh Trọng nói tiếp:
- Nếu sự đãi ngộ Ở công ty không được xứng đáng thì cô có thể xin ông
quản lý tăng lương cho cộ Theo tôi biết, ông quản lý có vẻ rất hài lòng đối
với công việc của cô, nên thế nào ông ấy cùng sẽ sẵn sàng tăng lương cho
cô nếu cô trở về làm.
Tôi thở dài:
- Nhưng thật ra không phải về vấn đề lương hậu mà tôi xin nghỉ.
Trương Vĩnh Trọng nhìn tôi và mỉm cười:
- à, chắc là cô chuẩn bị kết hôn chứ gì, phải vậy không?
- Không phải vậy đâu, hoàn toàn không phải vì chuyện đó.
- Thế Vũ Bội hiện nay ra sao?
Tôi tức giận nói:
- Xin ông chớ nhắc đến anh ấy nữa.
Trương Vĩnh Trọng nghe tôi nói như thế liền thốt:
- Thôi, chào cô nhé và hẹn sẽ gặp lại nhau sau.
Thế là đêm hôm ấy trở đi, tôi và Trương Vĩnh Trọng lại tiếp tục gặp gỡ
nhau luôn. Đó không phải là vì tôi đã yêu ông ta, mà chính là vì tôi muốn
nhờ ông ta giới thiệu chỗ làm cho tôi.
ông ta là người quen biết rất nhiều trong xã hội, nếu ông ta thật tình giúp đỡ
tôi về phương diện ấy thì chắc là chẳng khó khăn gì.
Khi tôi bỏ nhà ra đi, trong tay tôi có một ngàn đồng. Nhưng hiện nay tôi đã
xài hết bốn trăm đồng rồi, nếu tôi vẫn chưa tìm ra việc làm thì đương nhiên
vấn đề tiền bạc sẽ là một nỗi lo âu không nhỏ đối với tôi.
Độ một tuần lễ sau, Trương Vĩnh Trọng gọi điện thoại cho tôi, mời đi uống
trà. Tại quán ăn, ông ta nói với tôi:
- Tôi có một người bạn muốn tìm một nữ giáo sư gia đình, vậy cô có thích
việc làm ấy không?
Tôi gật đầu, Trương Vĩnh Trọng nghiêm sắc mặt nói:
- Tuy nhiên, có điều là người bạn của tôi muốn cô đến biệt thự của ông ta
dạy học và ở luôn tại đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.