TÌNH LOẠN - Trang 138

Tuy nhiên, tôi vẫn không dám tin rằng đó là chàng. Tôi cố ý huýt sáo một
tiếng nho nhỏ để y chú ý đến tôi. Quả nhiên y từ từ ngước mặt lên nhìn về
phía tôi. Tôi bối rối không ít và gượng nở một nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng
về y.
Khi cái nhìn của y vừa dừng lại trên mặt tôi thì đôi mắt của y vụt long lên
và hiện rõ vẻ kinh ngạc đến tột độ, cùng trong lúc đó hai tay y buông thõng
xuống và con dao cắt cây nằm trong lòng bàn tay y rơi luôn xuống đất,
chứng tỏ rằng y đã thất thần.
Tôi mỉm cười và đưa tay ra vẫy:
- Hê lô!
- Hê... lô! Y cũng đáp lại tôi, nhưng với giọng mất hẳn tự nhiên rồi gượng
nở một nụ cười héo hắt trên môi, sau đó y lại cúi xuống, nhặt lấy con dao
và tiếp tục cắt những cành cây nhỏ dưới chân.
Lúc bấy giờ thì tôi chẳng còn hoài nghi gì nữa. Bóng người đó không ai
khác hơn là Trình Diệu Quang.
Tôi liền vội vã rời khỏi bao lơn, trở vào trong phòng, lấy chiếc áo lên màu
xanh nhặt khoác vào mình, rồi xuống lầu. Vợ chồng chủ nhân đang thu xếp
hành lý để chuẩn bị đi du lịch thế giới. Thấy tôi đi xuống, nữ chủ nhân tươi
cười hỏi:
- Cô đi đâu thế?
Tôi đáp:
- Thưa bà, tôi muốn đi ra ngoài hoa viên một chút.
Nữ chủ nhân liền bảo đứa con trai lớn:
- Tôn-ny (Tony), con hãy dẫn nữ giáo sư ra ngoài hoa viên chơi đi con!
Tôn-ny đang cùng đứa em trai đang ngồi đánh cờ tại ghế sa- lông, nghe mẹ
nói liền ngẩng đầu lên nhìn. Tôi tươi cười nói với Tôn-ny:
- Hai anh em hãy tiếp tục đánh cờ đi! Cô đi một mình cũng được rồi!
Tôn-ny nghe nói thế thì cúi xuống và tiếp tục đánh cờ với đứa em. Nữ chủ
nhân mỉm cười nói:
- Cô đã muốn đi một mình như vậy thì thôi, tôi khỏi bảo Tôn-ny hướng dẫn
cô.
Tôi mỉm cười với bà, rồi mở cửa đi ra ngoài hoa viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.