TÌNH LOẠN - Trang 140

Tôi vừa giận vừa thương chàng ta, nên cay đắng thốt:
- Việc gì mà anh lại tự ty như thế chứ?
Trình Diệu Quang không nói gì, chỉ cúi đầu lẳng lặng cắt cành cây.
Tiếng bước chân của nữ chủ nhân càng lúc càng đến gần hơn. Bà ta cười
cười nói với tôi:
- Trời đang về đông, nên chẳng có hoa nào để ngắm cả. Đến mùa xuân các
loài hoa trong viên này sẽ nở rộ lúc bấy giờ cô sẽ mặc tình mà ngắm hoa.
Tôi mỉm cười và gật đầu. Vị nữ chủ nhân nói tiếp:
- Hai đứa nhỏ của tôi có hơi cứng đầu, nếu chúng không chịu nghe lời, cô
cứ việc đánh chúng nhé!
Tôi lại gật đầu. Sau đó, bà ta đem một số câu chuyện trong gia đình mà kể
cho tôi nghe.
Khi đã trở vào trong nhà, tôi bỏ lên lầu để vào phòng ngủ.
Trong lòng định sắp xếp lại mớ hành lý, nhưng mà lại không còn thiết làm
việc đó nữa. Tôi đến bên cửa sổ, nhìn xuống hoa viên, thì thấy Trình Diệu
Quang đang lê những bước chân mệt mỏi về phía ngôi nhà gạch ở hậu viện.
Không bao lâu sau, tôi thấy chàng bật ngọn đèn trước cửa căn nhà ấy, rồi
đút chìa khóa vào mở cửa. Khi cửa đã mở rồi, bỗng chàng quay đầu lại
nhìn lên hướng phòng tôi.
Tôi phải vội vàng đứng nép qua một bên để tránh cái nhìn của chàng, luôn
tiện tôi tắt luôn ngọn đèn trong phòng, rồi đứng núp bên cửa sổ nhìn xuống
nhà chàng, cho đến khi chàng đã đóng cửa lại xong tôi mới trở lại giường
nằm ngủ.
Nhưng, tâm sự hoang mang, tôi vẫn không làm sao chợp mắt được. Chiếc
đồng hồ reo để trên bàn vẫn không ngớt phát ra những tiếng tích tắc đều
trong sự im vắng của đêm trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.