TÌNH LOẠN - Trang 142

nhìn xuống đất trong yên lặng.
Tôi không cần gìn giữ gì nữa, ngồi xuống bên cạnh chàng và nói tiếp:
- Anh không thể nào trốn tránh tôi suốt đời được đâu.
Bỗng Trình Diệu Quang đứng bật dậy và giận dữ quát:
- Yêu cầu cô hãy xa tôi ngay! yêu cầu cô hãy lập tức rời khỏi nơi này.
Tôi ngạc nhiên, trố mắt nhìn chàng lom lom.
Chàng tiến đến trước mặt tôi, hai tay chấp lại và hạ thấp giọng nói với vẻ
cầu khẩn:
- Tôi xin cô hãy rời xa tôi, tôi vẫn cô... không, tôi vẫn bà, bà Vũ Bội!
Tôi phản đối ngay:
- Nhưng tôi không hề phải là vợ của Vũ Bội, anh nên biết như thế.
Chàng cười chua chát:
- Sao, cô không phải là vợ của Vũ Bội à? Cô chớ nên lừa dối tôi, vô ích!
Chính Vũ Bội đã nói rằng cô là vị hôn thê của anh ta mà. Nếu không phải
thế thì tại sao cô không phủ nhận?
- Tôi có nỗi khổ rất khó nói ra. Nhưng chúng ta rồi sẽ hiểu nhau.
- Hiểu rõ cái gì nữa chứ?
Tôi nhìn thẳng vào mặt chàng và hỏi:
- Diệu Quang, anh có yêu tôi không?
Chàng ngạc nhiên, đứng lặng nhìn tôi, rồi quay mình bỏ đi nơi khác. Tôi
vội nắm lấy tay chàng giữ lại và hỏi tiếp:
- Anh hãy trả lời cho câu hỏi của tôi đi, trả lời với sự thật của lòng anh đỉ
Anh có yêu tôi không?
Chàng đứng lặng thinh không đáp. Tôi cố ý đánh mạnh vào tâm lý của
chàng:
- Anh là người thật đáng thương. Anh đã yêu tôi, nhưng tại sao anh lại trốn
tránh tôi?
Nói xong câu ấy, tôi nhìn chàng đăm đăm, đợi chàng trả lời. Chàng lặng
yên một lúc rất lâu, rồi khẽ gật đầu và hạ thấp giọng hỏi:
- Y Sa đã nhận được thư của tôi chưa?
- Nhận được rồi... Diệu Quang, tôi rất cám ơn anh đã có lòng tốt đối với tôi
như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.