TÌNH LOẠN - Trang 143

Chàng nhếch nở một nụ cười buồn và chẳng nói gì. Tôi tiếp luôn:
- Sau khi nhận được thư anh, tôi đã đi ngay đến tiệm bánh mì ấy để tìm
anh, nhưng anh đã xin nghỉ việc rồi. Sau đó, tôi được gặp lại anh tại quán
ăn ở ngoại ô, thì anh đã dùng những lời cay đắng mỉa mai tôi, tôi biết rõ
điều đó lắm. Qua hôm sau, tôi đã đi một mình đến tận quán ăn ấy để tìm
anh, nhưng anh lại xin nghỉ việc rồi. Lần đó, anh vẫn muốn trốn tránh tôi
phải thế không?
- Đúng thế.
- Nhưng vì sao anh trốn tránh tôi?
- Vì tôi muốn xa lánh sự đau khổ.
- Thế ra tôi mang sự đau khổ đến cho anh sao?
- Phải! Một khi mình đã yêu mến cái gì đó, mình đều mong muốn chiếm
cho bằng được. Thế nhưng điều mình yêu mến lại không lọt vào tay mình,
thì thử hỏi lòng mình có đau khổ hay không?
- Nhưng tại sao anh không có can đảm nói ra rằng mình yêu thích cái đó?
Có phải vì anh tự ty mặc cảm hay không?
Trình Diệu Quang không phủ nhận, chàng khe khẽ gật đầu.
Tôi nhấn mạnh từng tiếng:
- Sự tự ty là một điều rất tai hại. Nó chẳng những làm hại cho thân mình,
mà còn làm hại lây cho người khác nữa.
Trình Diệu Quang ngước mặt lên nhìn tôi chăm chú và hỏi:
- Y Sa nói câu đó có nghĩa như thế nào?
- Có nghĩa là anh đã hại tôi.
Chàng sửng sốt hỏi tới:
- Y Sa nói sao?
Tôi quả quyết lập lại:
- Anh đã làm hại tôi.
Trình Diệu Quang đặt hai tay chàng lên vai tôi và ấp úng nói:
- Y Sạ Như vậy có nghĩa là.,. Y Sa, hãy nói cho nghe đi, hãy nói cho tôi
biết là...
Tôi đau đớn ngắt ngang lời chàng:
- Tôi... tôi đã bị Vũ Bội lường gạt rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.