TÌNH LOẠN - Trang 145

Thế nên, ngoài những giờ dạy học cho hai đứa trẻ xong, tôi ra ngoài hoa
viên để giúp Trình Diệu Quang làm việc. Tôi chẳng cần nghĩ gì đến tiền
công mà chỉ nghĩ đến việc giúp đỡ Trình Diệu Quang phần nào trong công
việc cắt cỏ tỉa hoa và tưới nước.
Trong những lúc làm việc ấy, tôi mới phát giác ra Trình Diệu Quang chẳng
phải là người làm vườn thành thạo như những người làm vườn chuyên
nghiệp khác.
Tôi nhớ lại trước đây, khi tôi mới quen biết Trình Diệu Quang thì chàng
đang làm việc tại tiệm bánh mì. Vậy thì tại sao bỗng nhiên chàng trở thành
người làm vườn như thế? Tôi không khỏi hiếu kỳ nên hỏi chàng:
- Trước kia anh đã làm nghề gì?
- Làm nghề buôn bán.
Tôi cười nói:
- Thảo nào trông anh chẳng có vẻ gì là thợ làm vườn cả. Trước đây anh đã
buôn bán ở đâu?
- Tại hãng buôn của cha tôi.
- Cha anh là...
- Trình Như Hải.
Tôi ngạc nhiên và cau mày nói:
- Trình Như Hải à? Vậy thì cha anh là một thương gia rất có địa vị trong xã
hội. Tên tuổi của cha anh thường xuất hiện trên báo chí luôn. Thế thì tại sao
anh lại...
Trình Diệu Quang nói ngay:
- Đó là vì tự tôi không tốt vậy.
- Tại sao?
- Vì tôi đã hại một cô gái.
- Nhưng anh đã hại ai?
- Một cô gái nghèo khổ, rất đáng thương.
- Đẹp không?
Trình Diệu Quang gật đầu:
- Cô ta có đôi mắt long lanh, hai tròng đen tợ hai viên cẩm thạch, chiếc
sống mũi dọc dừa, đôi môi mỏng đỏ tự nhiên như son... và còn có lần da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.